Lục Huyền liền vỗ nhẹ lên trán, sờ lên khuôn mặt đang cứng ngắc của mình. Chẳng qua là hắn đã sớm đoán được, nếu muốn để cho Trứng Chân Long nở ra, tài nguyên cần phải tiêu hao phải là một con số trên trời. Lúc này còn chưa đến bao lâu, Vỏn vẹn chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Thế nên Lục Huyền tiếp tục điều phối dược thuỷ. Thời gian từ từ trôi qua. Thấm thoát mà đã đến hoàng hôn. Lục Huyền bèn đi ra khỏi bảo khố, đóng cửa lại. Ực! Một tiếng kêu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.