Hô hấp Mậu Hinh cứng lại, không thể tin được những gì anh nói.
"Con cũng thấy Hinh Hinh đeo vô cùng đẹp.". Tiểu Sâm nói, "Hinh Hinh, vì con mẹ cũng đeo đi!".
Tiểu tử này, bây giờ hoàn toàn bị Minh Ý thu phục, bất kể chuyện gì cũng đứng về phía anh.
Về lí trí, cô biết mình không nên nhận quà tặng quý giá như vậy, nhưng mà ánh mắt Minh Ý khiến cô không nói nên lời từ chối. Ánh mắt anh quá mềm mại, chứa quá nhiều chờ mong. Mà phần chờ mong này, khiến cô cảm thấy mình không có cách nào từ chối được.
Minh Ý đã đi thanh toán, tính xong anh đột nhiên đến cạnh tai cô: "Những gì anh mua cho em, mỗi một đồng tiền đều không có quan hệ với Minh gia.".
Giọng anh khàn khàn từ tính, hơi thở phun vào lỗ tai cô, mang tai cô nháy mắt nóng lên, trái tim cũng nhảy bùm bùm.
Thực ra cô muốn nói, Minh Nhất, anh không tuân theo quy định rồi. Cô kết hôn với anh là có mục đích, cô lợi dụng anh, anh không thể đối xử quá tốt với cô, như vậy cô sẽ có cảm giác áy náy.
Minh Ý còn chọn mấy thứ vật phẩm trang sức cho cô, trong lòng Mậu Hinh thầm tính một chút, trước sau anh tốn hai ngàn vạn. Anh nói anh tiêu mỗi một đồng tiền đều không quan hệ gì với Minh gia, vậy tiền bạc của anh kiếm như thế nào.
Cô cũng không hỏi, anh nói như vậy, cô tự nhiên tin tưởng là được.
Mua xong trang sức, đã sáu giờ tối, Minh Ý dẫn bọn họ đi ăn cơm.
"Trên lầu có một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc không tệ, là một người bạn anh mở, chúng ta lên trên ăn.". Anh nắm tay cô nói.
Mậu Hinh nhìn một tay anh nắm tay mình, một tay nắm Tiểu Sâm. Tay anh rất dài, ngón tay đặc biệt tươi sáng. Khi Mậu Hinh không chú ý tới, trên ngón áp út anh đeo một cái nhẫn trơn giống mình.
Nhẫn kia dán trên cổ tay cô, xúc giác kim loại chạm da thịt cô, cực kỳ thân mật lại cực kỳ ngọt ngào. Cô cẩn thận nắm ngón tay mình, kề sát vào anh.
Minh Ý cũng cảm nhận được đáp lại của cô, khóe miệng hơi hơi giơ lên. Ngay cả Tiểu Sâm cũng cảm nhận được người lớn qua lại lẫn nhau, lúc này vô cùng sinh động, nói với Minh Ý thật tốt.
Đến nhà ăn, Minh Ý đặt một phòng trang nhã, quản lí nhà ăn biết anh, dẫn bọn họ đến ngồi ở nhà ăn.
"Minh tiên sinh, là ngài gọi món ăn hay là tôi tới chọn đồ ăn giúp ngài.". Nhân viên phục vụ nói.
Minh Ý nhìn về phía Mậu Hinh, thấy cô không có ý muốn chọn, lại hỏi Tiểu Sâm: "Không phải muốn ăn thịt sao?".
"Dì chọn đi, nhiều thịt là được.". Tiểu Sâm quy củ ngồi bên cạnh Mậu Hinh.
Phục vụ vừa thấy tiểu đáng yêu trắng nõn nà này, cực kỳ thích, ngồi xổm người xuống nói: "Được, dì nhất định chọn thật nhiều thật nhiều thịt cho cháu.".
Phục vụ rời khỏi, Minh Ý rót nước cho Mậu Hinh và Tiểu Sâm. Đặc biệt Tiểu Sâm, lúc vừa tới đây đã nói mình khát rồi.
Tiểu Sâm uống no nước, cửa phòng mở, một người đàn ông xuất hiện ở cửa.
Người đàn ông mặc áo sơmi màu trắng, quần dài màu đen, một đầu tóc ngắn màu bạc. Nhìn thấy Minh Ý thì lộ ra tươi cười: "A Nhất, tới đây ăn cơm sao không báo trước?".
"Chỉ là mua đồ dưới lầu, nghĩ đến nhà ăn của anh trên lầu, cho nên thuận đường tới đây.". Minh Ý trả lời, "Đây là vị hôn thê của tôi, Mậu Hinh. Hinh Hinh, đây là bạn tôi, Miêu Từ Hành, ông chủ nhà ăn.".