Minh Nhất Kỳ là người bảo trì bình thản, hiện tại tổng giám đốc Hoàn Vũ là Minh Ý, anh là cấp dưới, anh ta là cấp trên, anh tất phải phục tùng mệnh lệnh.
Anh đứng dậy, từ vị trí mình đi đến phần cuối bàn dài, nhặt lên bút kia, sau đó tại dưới ánh mắt của mọi người đặt cái bút ở trong tầm tay Minh Ý: "Minh tổng, bút máy của anh."
Mặt Minh Ý không chút thay đổi: "Ngồi vào trên vị trí của cậu đi."
Minh Nhất Kỳ ngồi vào vị trí, quay đầu tiếp tục xem Minh Ý.
"Ngày hôm qua tôi nhận được điện thoại, cục công thương và cục tài nguyên tính toán phái một tổ giám thị thẩm tra vấn đề công trình Tân Huệ Viên, cụ thể tra có tuân theo quy định hay không? Có thực hiện điều khoản trên hợp đồng lúc ấy hay không." Minh Ý chậm rãi mở miệng, "Khai phá Tân Huệ Viên là hạng mục Hoàn Vũ coi trọng, không cho phép xảy ra một chút sai. Nếu thật sự theo như lời bên ngoài, có người đứng giữa kiếm lợi đút túi tiền riêng, nuốt tiền phá bỏ và dời đi nơi khác của công ty, đầu tiên tôi sẽ khai trừ người này, cũng truy cứu trách nhiệm nội bộ công ty, lại đưa đến tư pháp xử lý."
Minh Nhất Kỳ nghe lời này thân thể run lẩy bẩy, trong lòng bàn tay đều đã đổ mồ hôi rồi.
Minh Ý nói xong chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn mọi người, chậm rãi bước đi lại, nói: "Hoàn Vũ có thể lớn mạnh cho tới tình trạng hôm nay, các vị đang ngồi không thể bỏ qua công lao, khi làm hạng mục có một chút mảnh đất màu xám, công ty cũng sẽ mở con mắt nhắm con mắt. Nhưng mà một khi nguy hại ích lợi công ty, công ty tuyệt không sẽ tha thứ, mọi người hiểu chưa?"
Lời này rơi xuống, ai cũng không dám hé răng, ngồi vẫn không nhúc nhích.
" Kết thúc hội nghị hôm nay đi, những người khác ra ngoài, Nhất Kỳ lưu lại." Minh Ý ngồi trở lại vị trí lúc đầu, hạ lệnh.
Đạt được chỉ thị của anh, một thân cũng không dám lại trì hoãn, đều đã lục tục đi xa.
Tạ Tạ và Tây Tử cũng sửa sang xong đồ lần lượt ra ngoài, ngược lại Tống Mạn Vân ngồi bất động, vẻ mặt phẫn hận trừng con lớn nhất.
Minh Văn Hiên kéo bà, bà vẫn ngồi không chịu động, Minh Văn Hiên lo lắng bọn họ thật sự sẽ nháo, đành phải ngồi bất động.
Văn phòng to như vậy chỉ còn lại có bốn người Minh gia.
"Ba, mẹ, hai người đi ra ngoài trước." Minh Ý nói.
"Mẹ không ra, trước mặt nhiều người như vậy con có thể đối với A Kỳ như vậy, chúng ta đi ra ngoài, con còn định như thế nào!" Tống Mạn Vân nói.
Minh Ý cũng không kiên trì, ánh mắt rơi vào trên người Minh Nhất Kỳ: "Nói đi, hạng mục Tân Huệ Viên là chuyện gì xảy ra?"
Minh Nhất Kỳ nói: "Chẳng qua là mấy hộ gia đình không hài lòng khoản bồi thường, cho nên nháo sự thôi, em cũng không nghĩ tới sẽ nháo nghiêm trọng như vậy, anh có cần thiết làm nghiêm trọng vậy sao?"
" Đúng, trước mặt nhiều người đối với em trai như vậy, Minh Nhất, trong mắt con còn có ta nhóm người Minh gia sao?" Tống Mạn Vân phẫn nộ chất vấn.
"Mẹ, mẹ còn ngại Minh gia ít chuyện sao?" Minh Ý lạnh lùng hỏi lại.
Tống Mạn Vân nghẹn lời, Minh Văn Hiên kéo kéo tay bà, bà đành phải ngậm miệng.
"Em muốn nhiều tiền bạc như vậy cái gì?" Minh Ý quay đầu hỏi Minh Nhất Kỳ, "A Kỳ, em muốn nhiều tiền bạc như vậy làm cái gì?"
" Anh, em không biết anh đang nói cái gì?" Minh Nhất Kỳ ngược lại còn là cực kỳ trấn định nói.
"Anh tra qua, hạng mục phá bỏ và dời đi nơi khác Tân Huệ Viên thuê công ty kiến trúc bên ngoài tên là Quốc Năng, công ty này căn bản chính là công ty em thành lập. Hơn tám trăm người sử dụng Tân Huệ Viên liền đầu người tới nói đã gần hơn 4 ngàn người, khoản bồi thường tiền phá bỏ và dời đi nơi khác cho diện tích phòng ốc mỗi gia đình cùng người gia đình tới chia, chia đều mỗi người được bồi thường là 30 vạn. Đây là lúc khởi động hạng mục ấy, anh hứa hẹn cho chính phủ, kết quả thông qua kiến trúc Quốc Năng chấp hành phá bỏ và dời đi nơi khác, chia đều khoản bồi thường mỗi người không tới mười lăm vạn, hơn sáu triệu bồi thường không cánh mà bay, em nói cho anh biết đi đâu?" Minh Ý nói xong, ném một đống tư liệu đến trước mặt anh ta.