Đối mặt ánh mắt bé, nghĩ đến tâm tư mình đối với bé, Hinh Hinh chỉ cảm thấy chột dạ cùng không dám đối mặt.
"Mẹ..." Tiểu Sâm nằm vẫn không nhúc nhích, có chút không từ bỏ nhìn cô.
Con trai chỉ có lúc sinh bệnh hoặc là bất lực mới có thể kêu mẹ, mỗi lần bé gọi mẹ, đều đã để cho cô vô cùng đau lòng. Đã từng cô bài xích làm mẹ bé, thậm chí muốn cách bé rất xa.
Nhưng Tiểu Sâm là bao dung như thế, bé nhìn cô vĩnh viễn là tràn đầy tin cậy, giống như chưa bao giờ biết tâm tư cô không muốn người biết.
"Tiểu Sâm, mẹ đánh thức con sao?" Hinh Hinh xoa nhẹ khuôn mặt con trai, "Thực xin lỗi, mẹ không phải cố ý."
"Không quan hệ, vừa rồi con có nằm mơ thấy mẹ." Tiểu Sâm nói.
"A...? Mơ thấy cái gì?" Hinh Hinh hỏi.
"Mơ thấy mẹ và ba ba đến nhà trẻ cùng nhau kéo con, sau đó chúng ta cùng đi câu cá, bên cạnh có rất nhiều hoa hồng, vô cùng đẹp, con thật vui vẻ nha!" Tiểu Sâm nói.
Hinh Hinh nghe thế, trong lòng hoảng, cúi người hôn con trai: "Mộng đẹp luôn luôn đều đã trở thành sự thật, người một nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ."
Tiểu Sâm lộ ra tươi cười, chỉ chốc lát sau buồn ngủ đột kích, chậm rãi lại ngủ thiếp đi.
Hinh Hinh cùng con trai một hồi lâu, đắp kín mền cho bé mới chậm rãi trở về phòng.
"Sao em thức dậy?" Minh Ý cũng thức dậy, ngồi ở trên giường.
"Em đi nhìn nhìn Tiểu Sâm." Hinh Hinh nằm đến bên cạnh anh."
"Uh`m, sớm đi ngủ." Minh Ý ôm sát cô.
Hinh Hinh kề sát anh, mới vừa nhắm mắt lại điện thoại liền vang, anh không chút nghĩ ngợi liền ấn rớt điện thoại, sau đó tắt máy.
"Là người nào gọi điện thoại tới, vì sao không tiếp?" Hinh Hinh hỏi.
" Điện thoại không quan trọng." Minh Ý ôm chặt cô, hôn cái trán của cô một chút, "Ngủ đi!"
Hinh Hinh vốn là cảm thấy được đầu cực kỳ nặng nề, cô gối lên trong lòng anh chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.
Minh Ý vẫn không thể đi vào giấc ngủ, mở mắt đến bình minh.
Cũng may mà anh không ngủ, lúc bình minh Hinh Hinh vẫn lại là phát sốt, cảm giác cô phát sốt, anh lập tức dậy mặc quần áo cho cô, gọi điện thoại cho Tây Tử để cho cô tới đây chăm sóc Tiểu Sâm, mình đưa Hinh Hinh đi bệnh viện rồi.
Hinh Hinh sốt cao 40 độ, Minh Ý sợ hãi, đưa đến bệnh viện còn không tìm được ven, cuối cùng thay đổi một bàn tay mới tìm được để truyền nước.
Chờ Hinh Hinh hạ sốt, Minh Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này đã bảy giờ sáng sớm, Tạ Tam chạy tới đây.
" Đêm qua Minh nhị thiếu bị người chém, lái xe của anh bị chém chết ngay tại chỗ, trên lưng Minh nhị thiếu đều bị chém mấy đao, hiện tại cấp cứu ngay tại bệnh viện." Tạ Tam nói.
Lúc này Minh Ý mới nhớ tới đêm qua mẹ điện thoại, nói Nhất Kỳ bị người đuổi giết. Có ai hung hãn như vậy, cư nhiên công nhiên giết người như vậy.
"Lão Đại..." Tạ Tam nhìn sắc mặt Minh Ý không đúng, sắc mặt khẽ biến thành phiếm hồng, môi lại trắng dọa người, "Lão Đại, anh muốn để cho bác sĩ nhìn xem hay không?"
"Tôi không sao." Minh Ý lắc đầu, vừa muốn đứng dậy chân hơi hơi có phần nhuyễn.
Tạ Tam đánh bạo sờ soạng trán Minh Ý một phen, quả nhiên nóng dọa người, anh vội nói: "Lão Đại, anh cũng bị cảm, mau để cho bác sĩ nhìn xem."
"Tôi không sao." Minh Ý hơi nhíu lông mày, anh lấy ra điện thoại di động khởi động máy, một khởi động máy quả nhiên có hơn mười cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là Minh Văn Hiên, Tống Mạn Vân còn có Minh Nhất Hạ.
"Lão Đại, nơi này chính là bệnh viện, ít nhất để cho bác sĩ tiêm một ống hạ sốt cho anh." Tạ Tam nói.
Minh Ý còn muốn xua tay, bác sĩ tới đây, Tạ Tam liền để cho bác sĩ nhìn xem cho Minh Ý.
Kết quả đo nhiệt độ Minh Ý, 39 độ, vội vàng ấn anh, tiêm hạ sốt cho anh. Từ nhỏ đến lớn thân thể Minh Ý tốt, còn không có tiêm, anh nói: "Kê chút thuốc hạ sốt cho tôi là được, không cần tiêm."