“Gì cơ?” Sắc mặt Lê Kim Huyên bỗng trở nên nặng nề, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng, rõ ràng đến chỗ quan trọng cô lại không nghe rõ!
Đúng lúc này, Irene chặn cô lại, ra hiệu nói: “Trust Serum chỉ khiến người ta nói ra bí mật nơi sâu thẳm trái tim lúc ý thức mơ hồ mà thôi chứ không hề suy nghĩ đến câu trả lời.”
Tô Loan Loan suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Anh là người nước c?”
“Đúng.”
Sắc mặt Irene thay đối, trở nên kinh ngạc, hoang mang, cô ta buột miệng nói: “Không thể nào, võng mạc nhận biết anh ta không phải người nước c… Chuyện này sao có thể chứ!”
“Vậy mục đích anh đến thành phố T là gì?” Tô Loan Loan tiếp tục gặng hỏi.
“Bảo vệ nhà họ Lê, bảo vệ Kim Huyên.” Câu nói của Trần Xuân Độ khiến sắc mặt Lê Kim Huyên trở nên phức tạp, bảo vệ… nhà họ Lê và cô, anh bảo vệ như thế nào chứ?
Anh chỉ là một chàng rể bình thường, là một kẻ vô dụng trong miệng rất nhiều người, nói gì tới chuyện bảo vệ? Anh không gây thêm rắc rối cho cô là tốt lắm rồi.
Tô Loan Loan nhíu mày, sau khi dùng thuốc nói sự thật, họ cũng không hỏi được bất cứ thông tin quan trọng nào cả.
“Ai sai khiến anh?”
“Chỉ có một mình, nối tiếng ở nước ngoài, không cần nghe theo mệnh lệnh của ai cả.” Câu này của Trân Xuân Độ lập tức khiến sắc mặt mấy người Lê Kim Huyên thay đối.
“Không cần nghe theo mệnh lệnh của ai…” Tô Loan Loan nhắc lại, cô ta hoàn toàn không ngờ Trần Xuân Độ sẽ nói ra câu này nên lập tức run sợ.
“Không thê nào, từ trước đến nay không hề có bất cứ người nước c nào nổi tiếng ở nước ngoài, anh ta đang nói láo.” Irene lắc đầu.
Nhưng Lê Kim Huyên lại rơi vào im lặng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, nói: “Không phải các người dùng Trust Serum ư?”
Tô Loan Loan gật đầu: “Nhưng thân phận của anh ta không thế nào liên quan đến nước ngoài được.
ở nước ngoài có rất nhiều cao thủ, nếu anh
ta thật sự có năng lực này thì cần gì phải đi ở rể.”
“Cũng chính là nói, Trust Serum này không có tác dụng, anh ta uống nhiều rượu nên đang nói lung tung?” Lè Kim Huyên đỡ trán… cô sắp cạn lời rồi!
Irene nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, nhíu mày: “Có lẽ… Trust Serum không có tác dụng, dù sao đây cũng chỉ là thuốc thử nghiệm của nước M.”
Tô Loan Loan thở dài một hơi, Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan, Tô Loan Loan ngượng ngùng nói: “Tống Giám tốc Lê, chuyện này…”
Tô Loan Loan đỏ mặt, trước đó cô ta còn thề thốt với Lê Kim Huyên rằng lần này nhất định có thể tra ra thân phận của Trần Xuân Độ.
Tô Loan Loan bị vả mặt, hận không thể tìm một cái lổ chui xuống.
Tốn bao nhiêu công sức diễn kịch, để Trần Xuân Độ mắc bẫy, họ còn tiêu tốn biết bao tâm tư, kết quả đến cuối cùng vẫn không thu được gì cả.
Lê Kim Huyên thở dài một tiếng, liếc nhìn Trần Xuân Độ, nói: “Thôi bỏ đi.”
Đột nhiên, Lê Kim Huyên giống như nghĩ đến gì đó, cô hỏi Trần Xuân Độ: “Anh ghét Lê Kim Huyên không?”
“Không ghét, cô ấy là vợ tôi, bảo tôi làm gì
cũng được, vợ nói gì cũng đúng.”
Trằn Xuân Độ lẩm bẩm, câu trả lời của anh khiến Lê Kim Huyên sững sờ, lời này của anh lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của cô.
Giờ khắc này, một nơi nào đó mềm mại trong trái tim Lê Kim Huyên giống như được chạm vào.
Vẻ mặt lạnh lùng của Lê Kim Huyên hơi dãn ra, cô nói: “Đưa anh ta trở lại xe đi.”
Không ai phát hiện, khóe môi của Trần Xuân Độ say khướt lúc này đang hơi nhếch lên…
Buổi chiều, trong khu cao cấp của nhà họ Lê, Trần Xuân Độ mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, quần áo cũng không biết đã được cởi ra lúc này, thậm chí anh còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của phụ nữ trên chăn.
Sau khi Trần Xuân Độ được đưa trở lại phòng ngủ, anh lập tức nằm xuống ngủ say.
Trần Xuân Độ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt còn sót lại trên chăn thì trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt vô cùng xinh đẹp nhưng lạnh lùng của ai kia.
Trần Xuân Độ hơi sửng sốt… Trước đó khi ở nhà hàng, biểu cảm của Lê Kim Huyên giống như sắp giết anh đến nơi, kết quả sau khi trở về phòng
ngủ, cô lại chăm sóc anh ư?
Trần Xuân Độ trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, không dám tin, nhưng mùi hương còn sót lại trên chăn rõ ràng là của Lê Kim Huyên.
Trần Xuân Độ mang theo nghi ngờ đi ra khỏi phòng ngủ rồi đi từ tầng hai xuống thì nhìn thấy Lê Kim Huyên và Tô Hiếu Vân đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
“Tỉnh rồi à?” Tô Hiểu Vân cười nói.
Trần Xuân Độ gật đầu, anh nhìn Lê Kim Huyên thì chỉ thấy cô dường như không nghe thấy lời Tô Hiếu Vân nói, vẫn đang chăm chú xem ti vi.
“Anh ấy tỉnh rồi sao cậu không có chút phản ứng nào thế?” Tô Hiểu Vân khẽ đấy Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên tức giận hừ lạnh một tiếng: “Anh ta tỉnh rồi thì liên quan gì đến tớ, một tên đàn ông cặn bã thì có gì đáng đế tớ quan tâm.”
“Yo, cậu cũng có mặt mũi nói lời này ư.
Anh ấy uống say cũng không biết là ai vừa cởi quần áo vừa đắp chăn cho anh ấy nữa.” Tô Hiểu Vân khẽ cười một tiếng, ấn ý nói.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, ánh mắt bỗng trở nên nóng bỏng, đáy lòng anh đang vô cùng kích động… Lời của Tô Hiếu Vân đã chứng thực suy đoán của anh, quả nhiên là Lê Kim Huyên chăm sóc anh!
Trần Xuân Độ vô cùng kích động, run rấy nói: “Sếp Lê, em…”
“Làm sao? Tôi thấy anh giống như sắp chết nên nhìn không vừa mắt mà thôi, anh đừng mơ tưởng hão huyền.” Lê Kim Huyên đứng dậy, sau khi bỏ lại câu nói đó thì rất nhanh đã biến mất trước cổng khu nhà cao cấp.
“Ấy…” Trần Xuân Độ nhìn bóng dáng xinh đẹp, yêu kiều của Lê Kim Huyên, anh bất lực lẩm bấm: “Thừa nhận khó như vậy ư, cũng không chết mà…”
“Mặc kệ cậu ấy đi, câu ấy chính là kiếu người khấu xà tâm phật.
Nếu không lo lắng cho anh, cậu ấy sẽ không canh
Advertisement
chừng ở đây đâu.” Tô Hiểu Vân thúc giục, nói: “Anh tỉnh lại rồi, cậu ấy phải quay lại công ty, anh còn không mau đuổi theo, xe đang đổ bên ngoài đó.”
Trần Xuân Độ không dám do dự, vội vàng chạy ra khỏi khu nhà cao cấp, quả nhiên Lê Kim Huyên đang ngồi ở hàng ghế sau, cô đang đợi anh lái xe.
Sau khi Trần Xuân Độ ngồi vào trong nghe, anh lập tức đạp chán ga, lái chiếc xe Maybach lao
như bay ra ngoài…
Trụ sở Lê thị, bên trong phòng làm việc của Tô Loan Loan, Irene đang khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh cửa số sát đất nhìn xuống khu CBD bên ngoài cửa số, đầu lông mày nhíu chặt.
“Anh ta còn khó đổi khó hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ.” Irene nói.
Sắc mặt của Tô Loan Loan lập tức trở nên nặng nề, Irene là đặc công ngầm hạng nhất, cô ta đã cống hiến rất lớn cho nước c vậy mà ngay đến cả cô ta cũng cảm thấy khó giải quyết!
Người đàn ông tràn ngập khí chất vô lại đó chẳng lẽ thật sự chỉ là một chàng rể bình thường thôi ư?
Tô Loan Loan và Irene hợp tác với nhau nhưng không moi được bất cứ bí mật nào trên người Trần Xuân Độ, ngược lại còn bị vả mặt, khiến họ khó xử và không biết giải thích như thế nào trước mặt Lê Kim Huyên.
Đột nhiên, điện thoại của Irene đổ chuông dồn dập.
Irene lấy một chiếc điện thoại nhỏ xinh từ trong túi áo ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi! Biểu cảm bỗng trở nên cứng đờ!
“Chiếc điện thoại này…” Tô Loan Loan nhìn
điện thoại của Irene, hai mắt co rúm lại… Cô ta biết điều đứng lên, vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng: “Cô nghe điện thoại trước đi.”
Tô Loan Loan đi ra khỏi phòng làm việc, hô hấp bỗng trở nên loạn, bởi vì chiếc điện thoại này khiến đáy lòng Tô Loan Loan trở nên xao động!
Bởi vì… cô ta cũng từng có một chiếc điện thoại với kiểu dáng y hệt như vậy… Khi Tô Loan Loan đi bộ đội, mỗi lần điện thoại đổ chuông, đồng nghĩa với việc có nhiệm vụ mới xuất hiện!
Trong phòng làm việc, Irene nghe điện thoại, phía đầu dây bên kia vang lên một giọng nói thâm sâu, trầm ổn: “Cấp trên truyền lệnh, cấp dưới nghe lệnh, cậu cả nhà họ Lê vào thành phổ T, chúng ta nhất định phải bảo vệ an toàn cho cậu ây… Tôi đã lên đường và sắp tới thành phố T rồi.”
“Rõ!” Sắc mặt của Irene lập tức thay đổi, trở nên nghiêm túc và trầm ốn hơn.
Khí chất quyến rũ trên người cô ta thoáng chốc bị sự sắc bén, lạnh lùng thay thế! Giờ khắc này cô ta không còn là nữ thần khiến bao người thèm thuồng nữa, cô ta giống như một lưỡi dao sắc bén, một vũ khí có thể đâm mạnh vào trái tim kẻ địch!
Cậu cả nhà họ Lê chính là Lê Thần Yên! Khi Irene trở thành đặc công ngầm, cô ta đã từng nghe qua nhân vật này… Ngôi sao mới trong triều!
Tuổi còn trẻ mà đã được giao cho nhiệm vụ quan trọng… Là nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ!
Irene không ngờ cô ta lại có cơ hội tiếp cận Lê Thần Yên và có cơ hội phục vụ anh ta, đây đúng là niềm vinh dự của cô ta!
Tô Loan Loan đứng đợi ở cửa phòng làm việc một lúc, sau đó cửa phòng làm việc được Irene mở ra, lúc này Tô Loan Loan mới đi vào lại.
“Sao thế? Nhiệm vụ mới à?” Tô Loan Loan hỏi.
Irene gật đầu: “Đợi ông chủ của tôi đến thành phố T, tôi sẽ đi thực hiện nhiệm vụ.”
Tô Loan Loan nhíu mày, vẻ mặt hơi thất vọng: “Có phải là không còn cách nào khác?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Manh Thê Phúc Hắc
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Tiểu Phượng Hoàng - A Lạc Lạc
4. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
=====================================
Irene gật đầu.
Một chiếc xe FAW Hồng Kỳ đang chậm rãi di chuyến trên đường.
Xung quanh chiếc xe FAW là mấy chiếc xe con màu đen duy trì tốc độ với xe FAW Hồng Kỳ, lặng lẽ bảo vệ an toàn cho nó.
Nếu xuất hiện ám sát, những chiếc xe màu đen này sẽ mở ra một con đường an toàn cho xe FAW Hòng Kỳ trước tiên!
Bên trong xe FAW Hồng Kỳ, Đường Nhu đang
đắc ý nói với Đường Đức: “ông nội, tên Trần Xuân Độ đó đoán chừng bây giờ đang khóc không ra nước mắt!”
Đường Đức thở dài, cười đầy bất lực: “Người ta có ơn rất lớn với nhà họ Đường chúng ta, đến lúc đó, ông không biết phải giải thích với cậu ta thế nào.”
“Giải thích gì chứ, tên đàn ông cặn bã.” Đường Nhu bĩu môi.
Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ phía sau truyền đến!
Bên trong xe, giọng nói nghiêm túc của vệ sỹ truyền từ trong bộ đàm đến: “Báo cáo, phía sau có chiếc xe không xác định đang lao về phía này!”
“Chặn lại, cho phép đâm chết!”
Phía sau xe FAW Hồng Kỳ, hai chiếc xe con màu đen lập tức giảm tốc độ, liên tục rời đi muốn chặn đường chiếc xe kia.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe motor phân khối lớn lao như bay từ phía xa đến… Sắc mặt Trần Xuân Độ lạnh lùng, tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
“Ầm!”
Trần Xuân Độ đột nhiên tăng tốc, anh dùng tốc độ nhanh như chớp đi xuyên qua khe hở chật hẹp giữa hai chiếc xe con màu đen!
“Lợi hại quá!”
Đường Nhu kinh ngạc kêu lên, kỹ năng này dường như không thể làm được vậy mà anh lại dễ dàng hoàn thành!
Đã từng trong cuộc thi motor quốc tế, không biết bao nhiêu tay đua xe đã phải trả giá thê thảm cho khe hở với độ rộng như thế này!
Mà Trần Xuân Độ lại không coi nó ra gì!
“Chú ý! Chú ý! Mục tiêu đang tiếp cận FAW Hồng Kỳ, bảo vệ an toàn cho xe!”
Giọng nói hùng hậu trong bộ đàm vang vọng giữa không trung, từng chiếc xe con màu đen xung quanh FAW Hồng Kỳ lần lượt quay đầu, toàn bộ tập trung chặn chiếc xe motor phân khối lớn lai, cảnh tươnq qiốnq như đối măt với kẻ địch!.