“Anh rất điên.” Người đẹp tóc dài nhả một ngụm khói thuốc còn lại, nhàn nhạt đánh giá.
Trần Xuân Độ và đám người đàn ông bắt chuyện với cô ta kia không giống nhau, những người khác ai nấy đều lịch sự, còn Trần Xuân Độ, vừa gặp đã cướp thuốc của phụ nữ rồi!
Đúng là một tên lưu manh!
“Cô rất đẹp.” Trần Xuân Độ cười nói, chậm rãi nhả khói thuốc ra, nhếch miệng: “Thuốc này, rất hiếm thấy.”
“Anh biết?” Người đẹp tóc dài trang điểm rất tinh tế, quyến rũ, nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt hứng thú.
“YSL, tôi nhớ mua một điếu này ở trong chợ đen phải mất đến hơn trăm triệu.” Trần Xuân Độ đang chơi đùa với điếu thuốc đang cháy.
“Không tệ, nói tiếp đi.” Người đẹp tóc dài gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ càng lúc càng trở nên hứng thú.
“Cô rất đẹp, người như thuốc, khói thuốc của YSL có hương vị mát mẻ, hương thơm nồng
nàn…” Trần Xuân Độ ba hoa một lúc, ánh mắt người đẹp tóc dài nhìn Trần Xuân Độ dần dần hiện lên một vẻ kì lạ.
Cô ta liên tục gật đầu, nói: “Tôi chưa từng gặp người nào hiểu biết cả hương thuốc của nữ giới như anh, anh làm về thuốc sao?”
Trân Xuân Độ lắc đầu: “Chỉ là trong nhà tôi có hơi nhiều thuốc.”
Trần Xuân Độ không nói ra, cái “hơi nhiều” của anh này là đang chỉ số thuốc YSL ởtrong nhà kho ở Tam Á, nhiều đến mức nhà kho sắp không chứa nối nữa rồi!
Nếu người đẹp tóc dài biết cái “hơi nhiều” của Trần Xuân Độ, e là sắp phun ra máu luôn rồi! Má ơi vậy thì nào chỉ có “hơi nhiều” chứ! Giả vờ giả vịt, đúng là chí mạng nhất!
“Hương vị của thuốc rất tốt, chỉ là không biết hương vị của người như thế nào…” Trần Xuân Độ nhìn người đẹp tóc dài với một ánh mắt đầy ý tứ, nếu không phải Lê Kim Huyên, anh trở về nước c, sao có thể thành thực như vậy được! ở nước ngoài, tốt xấu gì anh cũng là một người phong lưu đào hoa đấy!
Người đẹp tóc dài nhìn Trân Xuân Độ với một ánh mắt sâu xa, một chân bất ngờ bước ra, cả người gần như sắp dính chặt lên người Trần Xuân Độ rồi!
Nhất thời, một mùi hương quyến rũ như hoa phong lan len lỏi vào mũi Trần Xuân Độ, khiến hai chân anh sắp mềm nhũn ra rồi!
“Trong nhà vệ sinh cũng có người đó.” Người đẹp tóc dài nói với ý tứ sâu xa.
Ánh mắt Trần Xuân Độ sáng lên, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đây là ám thị.
Trần Xuân Độ gần như đã lập tức nghe ra hàm ý trong lời nói của người đẹp tóc dài, tiến gần đến tai cô ta, thổi một hơi nóng vào đó: “Không nhất định phải ở trong nhà vệ sinh, phòng bếp, ban công, đều được.”
“Anh rất thú vị.” Người đẹp tóc dài cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm nhìn Trần Xuân Độ, bàn tay ngọc ngà vươn ra, đột nhiên kéo khóa quần Trần Xuân Độ ra!
“Keng!”
Người đẹp tóc dài đang định đưa tay vào, gương mặt đột nhiên ngơ ra, cảm giác như có dị vật nào đó mắc giữa khóa quần…
Xoẹt!
Sắc mặt người đẹp tóc dài lập tức nóng bừng, đỏ ửng lên!
Không ngờ… không ngờ mình lại to gan như vậy… làm sao đây? Gương mặt người đẹp tóc dài nóng lên, nhanh chóng thu tay lại, thấp giọng nói:
“Anh tự xem đi.”
Ngay sau đó, người đẹp tóc dài không hề đứng lại, nhanh chóng rời đi.
Trần Xuân Độ cúi đầu, lấy một tấm danh thiếp vàng từ khe khóa quần ra, hô hấp lộn xộn không chút tiết tấu dần chậm lại, đôi mắt sâu thẳm như vì sao, anh khẽ lấm bấm: “Đường Nhu…”
“Đi vệ sinh đàng hoàng, không ngờ lại còn đi đến mức có thể cho danh thiếp.” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ bên cạnh, không biết từ lúc nào, Trần Xuân Độ đã xuất hiện ở đây, lặng lẽ nhìn anh và Đường Nhu tán tỉnh lẫn nhau.
“Tống giám đốc Lê…” Lúc này Trần Xuân Độ mới phản ứng lại, sắc mặt chợt thay đổi! Mẹ nó! Thế mà anh lại không cảm nhận được sự xuất hiện của Lê Kim Huyên!
Người phụ nữ này đi giày cao gót, âm thanh chắc chắn không hề nhẹ, anh và Đường Nhu lại tán tỉnh quá mê mấn… không ngờ không có chút phát giác nào!
Trong lòng Trần Xuân Độ khẽ kêu lên, chợt có một dự cảm không tốt!
“Khụ khụ… tống giám đốc Lê, em nghe anh giải thích đi…” Trần Xuân Độ cười gượng, không ngờ đến cả lời giải thích Lê Kim Huyên cũng không muốn nghe, quay người, lạnh lùng để lại
một câu: “Giải thích đồng nghĩa với che giấu, che giấu đồng nghĩa với sự thật.”
Lê Kim Huyên nói xong, bèn nhấc giày cao gót, “lạch cạch” đi vào trong phòng bao riêng tư.
Trần Xuân Độ đi ngay theo sau, nhưng khi anh đuổi đến kịp, mới sượng mặt lại nhận ra, cửa phòng bao riêng tư bị khóa trái rồi!
Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Ván khóa cửa nhốt anh ở ngoài rồi!
Má nó chứ… nội tâm Trần Xuân Độ điên cuồng mắng chửi, Lê Kim Huyên đang… ghen sao? Người đẹp hàng đầu giới kinh doanh, ghen lên cũng đáng sợ thật đấy!
Trong phòng bao riêng tư, Tô Hiểu Vân nhìn sắc mặt lạnh lẽo như sương của Lê Kim Huyên, mỉm cười nói: “Kim Huyên, lần đầu tiên tớ thấy cậu ghen đấy.”
“Ai ghen? Tớ ghen sao?” Lê Kim Huyên ngơ ra, ngay sau đó lập tức tỏ
Advertisement
vẻ nghiêm chỉnh chối: “Anh ta là người của tớ, tớ trả lương cho anh ta, còn không thể yêu cầu anh ta chắc? Trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt tớ, buồn nôn.”
Lê Kim Huyên “hừ” một tiếng, Tô Hiểu Vân bất lực lắc đầu, cười nói: “Đúng đúng đúng, cậu
nói gì cũng đúng, nhưng cậu không cảm thấy anh ta đối xử với cậu rất tốt sao, ít nhất nếu đổi lại là người đàn ông khác, hoàn toàn không có sức kiên nhẫn như vậy với cái nết này của cậu đâu.”
Lê Kim Huyên không nói gì, người đàn ông khác? Cô nghĩ đến người bí ẩn kia, người đó hết lần này đến lần khác giúp cô thoát khỏi nguy hiểm, người vô dụng này có thể so sánh sao?
Đường đường là một người đàn ông, lại còn cần cô phải nuôi, Lê Kim Huyên là kiểu phụ nữ mạnh mẽ điển hình, đương nhiên là trong lòng vẫn xem thường Trần Xuân Độ.
Nhất là mỗi lần thấy dáng vẻ nịnh bợ đó, giống như con chó Pug vậy, khiến Lê Kim Huyên thấy chán ghét.
“Anh ta chính là người giúp việc mà tớ thuê hết gần trăm triệu một tháng, đây đều là những việc anh ta nên làm, không ngờ chớp mắt đã thấy anh ta dây dưa không rõ với người phụ nữ khác ròi.
Nói không chừng lúc tớ đi làm anh ta còn đưa phụ nữ về nhà tớ nữa đấy…” Lê Kim Huyên khoanh tay lại, một hơi nói quá nhiều lời, bất giác đã lôi cả Đường Nhu vào mắng rồi.
Tô Hiếu Vân ngồi bên cạnh nhìn, ý cười trong ánh mắt càng rõ ràng hơn, dáng vẻ lúc này của Lê Kim Huyên… so với những cô gái ghen tuông kia,
có gì khác biệt chứ?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bá chiếm tiêu đề tin tức trong nhiều ngày… Nữ thần kinh doanh mà mọi người theo đuổi, có một ngày lại điên cuồng ghen tuông vì ông chồng bám váy của mình dây dưa không rõ với người phụ nữ khác… Má ơi tin này chắc chắn sẽ khiến đám truyền thông kia phát điên lên mất!
Trần Xuân Độ cứ như vậy ngồi ở cửa phòng bao hơn hai tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối, đến cả thức ă cũng không được đưa vào đó, khiến Trân Xuân Độ trở nên chán nản, xem ra lần này Lê Kim Huyên thật sự tức giận rồi.
Hai tiếng sau, Lê Kim Huyên và Tô Hiếu Vân mới cười nói đi ra khỏi phòng bao, cho dù Trần Xuân Độ đi theo phía sau Lê Kim Huyên cũng không thế nào tỏ ra niềm nở ân cần được, Lê Kim Huyên còn chẳng nhìn anh lấy một cái.
Sau khi vào bãi đổ xe, Trần Xuân Độ ngồi vào ghế lái, cười tươi nói: “Tống giám đốc Lê, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi…”
Trần Xuân Độ đang định giải thích, khống ngờ Lê Kim Huyên lại hoàn toàn không cho anh cơ hội này, chỉ lạnh lùng liếc qua, rồi nói: “Lái xe, không lái thì chúng tôi xuống xe.”
Trần Xuân Độ bất lực, đành phải đạp ga, lái chiếc Maybach ra khỏi bãi đỗ xe, phóng trên
đường.
Trong ngôi nhà xa hoa, Lê Thần Vũ đang ngồi trên ghế sofa làm bằng da thật, trong nhà bật nhạc, một bài nhạc yên bình.
Cô cả cô hai đang cười cười nói nói, hoàn toàn quên mất sự nhục nhã hôm qua, còn Lê Thần Vũ đang uống sâm panh, đợi một tin tức tốt xuất hiện.
Lê Quán Sâm cầm một ly sâm panh, đã ngà say rồi, thở ra hơi rượu nói: “Thần Vũ, không phải con nói tin tốt rất nhanh sẽ có sao, ba đã đợi đến tận bây giờ rồi…”
“Đừng gấp.” Lê Thần Vũ lại rót một ly sâm panh nữa, nụ cười sâu xa: “Tin tốt, đương nhiên phải kiên nhẫn chờ đợi.”
“Lần này, Lê thị xem như thật sự xong đời rồi, vẫn là Thân Vũ thông minh, dùng hơn trăm nghìn tỉ đánh đố Lê thị.” Cô cả cười nói: “Ả khốn Lê Kim Huyên này, e là có chết cũng không ngờ tới, Thần Vũ lại quyết đoán như vậy, lúc này chắc nó đang hối hận, sao lại không chấp nhận ân đức của Thần Vũ sớm hơn đây.”
“Đúng vậy, ả khốn đó không phải ỷ mình có cái làn da tốt đẹp đó sao, đắc ý đến tận bây giờ, thật sự tưởng rằng mình giống tiên nữ chắc, đợi Lê thị sụp đổ, Thần Vũ thu nhận cô ta, xích chó trong tay bà đây đã không đợi nổi nữa rồi.”
Lê Thần Vũ mỉm cười nhìn cô cả cô hai cười nói, khóe miệng nhếch lên, càng lúc càng kì quái, khó mà dò đoán.
Lê Thần Vũ cúi đầu, nhìn đồng hồ trên tay, ánh mắt thâm sâu hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Thời gian, tới rồi.”
Trên bàn trà, chuông của chiếc điện thoại bàn vàng ròng 24K vang lên, Lê Thần Vũ nhìn nó, sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khó mà che giấu.
“Ba, tin tốt bố muổn đã tới rồi.” Lê Thần Vũ nhàn nhạt nói: “Lê Kim Huyên, Lê thị, cảng và sân bay, bây giờ đều nằm trong bàn tay chúng ta rồi.”
“Chúng ta, bây giờ đã gần như nắm giữ toàn bộ thành phốT rồi!”