“Đúng thế, chúng tôi không bắt con khốn đó quỳ uống trước nhà họ Lê đã là tốt rồi, cậu chỉ là một tên con rể tới ở rể thôi, đừng có quá đáng quá.” Cô hai phụ hoạ.
Mấy người họ hàng khác của nhà họ Lê đều nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lê Kim Huyên còn chưa nói gì, một thằng con rể tới ở rể như anh có tư cách gì?
Người không có quyền lên tiếng nhất chính là ai, không ngờ anh lại dám kiêu ngọ với cô cả của Lê Thần Vũ, chán sống rồi hả?
Cứu Đường Đức là có thế vênh váo à?
Ngay cả Lê Kim Huyên cũng sững người, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ sợ hãi.
Anh muốn làm gì?
Lê Kim Huyên cau mày, Đường Đức vẫn ở đây, Trần Xuân Độ bắt cô cả và cô hai xin lỗi, anh ngông cuồng mặc kệ ảnh hưởng.
“Trần Xuân Độ, đừng làm bà ấy khó xử ở đây nữa.” Lê Kim Huyên lại gần, nhẹ giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng nếu cô không ghé sát tai Trần
Xuân Độ thì anh cũng không nghe rõ.
Nhưng Trần Xuân Độ lại mắt điếc tai ngơ, anh nhìn mấy người nhà họ Lê, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại không cho người khác thương lượng: “Xin lỗi.”
Tô Hiểu Vân ở bên cạnh hứng thú quan sát, trực giác của phụ nữ luôn nhạy bén, cô ấy luôn có dự cảm, ở đây… sắp có một trận chiến lớn diễn ra!
“Vừa nãy bà mắng cô Lê mà còn không xin lỗi? Trên đời làm gì có đạo lý này?” ông già ở bên cạnh cũng nói theo.
Lê Thần Vũ đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, lúc này anh ta cau chặt lông mày, Trần Xuân Độ rõ ràng đang ép buộc bọn họ… Mà Lê Thần Vũ, con cưng cao quý, sao lại cam lòng chịu thua trong cuộc giao đấu vô hình này?
Cậu Lê chưa bao giờ cúi đầu trước người khác, chỉ có người khác cúi đầu trước anh ta, không có lý do gì để anh ta cúi đầu cả!
Anh ta là cậu hai nhà họ Lê, trời sinh đã cao ngạo, chưa từng có ai dám nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu đó, chỉ có Trần Xuân Độ!
“Trần Xuân Độ, tôi khuyên anh… dừng lại được rồi.” Lê Thần Vũ lên tiếng, đó là lời cảnh cáo cuối cùng!
“Cút!” Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn, sau
đó chỉ nói một chữ.
Vẻ mặt Lê Thần Vũ đột nhiên trở nên rét lạnh, anh ta nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt thám trầm, gần như phóng ra một tia lạnh lẽo!
Lá gan của Trần Xuân Độ… càng lúc càng lớn!
“Được, được, được…” Lê Thần Vũ nhếch mép, đột nhiên bật cười! Nhưng chỉ có người nhà họ Lê mới biết đây là nụ cười tức giận, cậu chủ Lê đã bị Trần Xuân Độ hoàn toàn chọc giận!
“Thần Vũ, thôi bỏ đi, đúng là chuyện này do cô cả và cô hai cậu gây nên, xin lỗi xong mọi chuyện sẽ qua đi.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ bên cạnh, Lê Thần Vũ quay đ’âu thì thấy Đường Đức chậm rãi cất lời, giọng điệu bình tĩnh.
Ánh mắt Lê Thần Vũ hơi ngưng lại, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên một tia kinh ngạc.
Mà cô cả, cô hai thì tái mặt, ngây người nhìn Đường Đức, chuyện gì vậy, Đường Đức… nói thay cho Trần Xuân Độ!
Nếu là người bin thường, đương nhiên nhà họ Lê sẽ không quan tâm… Nhưng Đường Đức thì khác, ông là người có công lớn với đất nước! Một câu nói của Đường Đức đủ tạo nên một cơn bão ở nước C!
Lê Thần Vũ nhìn Đường Đức, vẻ mặt ông ta
bình thản, trong mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Hai ánh mắt vô hình đan xen vào nhau va chạm trên không trung, hư không chấn động, sau một màn đối đầu không thể nhìn thấy bằng mắt thường, Lê Thần Vũ chậm rãi nói: “Cô cả, cô hai xin lỗi đi ạ.”
Ồ!
Toàn sảnh im lặng, cô cả cô hai đồng loạt quay đầu nhìn Lê Thần Vũ, ánh mắt kinh ngạc, cảnh sát, nghi hoặc, vô số cảm xúc đan xen.
Mặt Lê Kim Huyên đờ đần, nhưng trong lòng cô lại nhẹ nhõm.
Bởi vì cô biết trong trận giao tranh này, Đường Đức đã thắng.
Lê Thần Vũ không muốn đắc tội Đường Đức, càng không dám sập cửa bỏ đi, như vậy nhà họ Lê sẽ đắc tội Đường Đức… Cho dù Lê Thần Vũ có kiêu ngạo hơn nữa cũng không dám làm bậy.
Mặc dù Lê Thần Vũ là con cưng của nhà, nhưng nếu Đường Đức muốn, anh ta không chỉ có thể bị bóp chết ngay từ trong trứng nước, mà ông ta giơ tay một cái là lật đố được hết thảy.
Đây là nhân vật cực lớn của Yến Kinh, đã nói là phải làm… cho dù Lê Thần Vũ cũng không là gì!
Lời của ông ta, Lê Thần Vũ nào dám không nghe?
Mà cô cả, cô hai có lớn mà không có khôn, hiến nhiên họ không hiếu, họ vốn định khản pháng nhưng khi Lê Thần Vũ nhìn họ bằng ánh mắt áp chế thì lòng họ run lên, đành phải nghe theo.
Cô cả, cô hai quay người, lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, giọng nói nhỏ như hoà tan trong không khí.
“Tôi xin lỗi °
Hai bà cắn răng nói, rất nhiều người nhà họ Lê đều thảng thốt, mặt nóng lên, cực kỳ xấu hố.
Không ngờ cô cả, cô hai của Lê Thần Vũ lại thực sự xin lỗi!
Người nhà họ Lê ở Yến Kinh lúc nào cũng cao ngạo, không ngờ cũng có ngày họ phải cúi đầu?
Hơn nữa còn cúi đầu trước một người con rể mà họ khinh thường! Thật sự là một tin sốc!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ lên trang nhất thành phố T ngày mai, mọi bị truyền đi khắp nơi một cách điên cuồng!
Lê Thần Vũ nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Trân Xuân Độ, trong lòng run lên, sát khí ngập trời!
Anh ta ghim Trần Xuân Độ, rồi một ngày nào đó anh ta sẽ khiến Trần Xuân Độ phải trả giá!
Lê Kim Huyên nhìn cô cả, cô hai, mặc dù vẻ
mặt cô bình tĩnh nhưng trong lòng đã run lên không thể kiểm soát, tạo nên một cơn bão khủng khiếp!
Cô không thể ngờ lại có ngày này! Không ngờ họ… thật sự
Advertisement
xin lỗi cô!
Dù là bị ép, dù là một câu nói rất nhỏ nhưng vẫn khiến Lê Kim Huyên khó quên, ký ức sâu đậm!
“Không đủ chân thành, lại.”
Đột nhiên một giọng nói lãnh đạm từ bên cạnh vang lên, mặt cô cả, cô hai cứng đờ!
“Trần Xuân Độ, cậu đừng có quá đáng quá!” Cô cả ngảng đầu gào lên, tức giận muốn xông tới đánh Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn lướt qua, chậm rãi nói: “Tôi bảo hai người… xin lỗi.”
“NhĩĐông Trần…” Đòi mắt sâu thẳm của Lê Thần Vũ bắn ra một tia sáng lạnh lùng, sắc bén!
“Thần Vũ, xin lỗi thành khẩn một chút, chuyện này sẽ được bỏ qua.” Lúc này Đường Đức nói xen vào, ông lại nói giúp Trần Xuân Độ lần nữa!
Lê Thần Vũ sắc bén liếc nhìn Trần Xuân Độ, chỉ có thể kìm nén lửa giận.
“Cậu chờ đó cho tôi!” Cô hai tức giận mắng một tiếng, dập tắt lửa giận cùng cô cả, nghiến răng khom người: “Tôi xin lỗi.”
Lê Kim Huyên ngấn ra, ngơ ngác nhìn cô cả và cô hai xin lỗi, đầu óc quay cuồng!
Cô không ngờ xin lỗi một lần Trần Xuân Độ vẫn chưa bỏ qua, đây thực sự là một cái tát nặng nề vào mặt nhà họ Lê!
Không phải nhà họ Lê rất ngầu lòi sao? Lúc nào cũng cao ngạo, độc đoán, như thế sinh ra đã hơn người khác một bậc, nhưng bây giờ… chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi người khác đấy ư?
Sự kiêu ngạo của nhà họ Lê lúc này không đáng một đồng!
“Thái độ này coi như không tệ.” Trần Xuân Độ hài lòng gật đầu, cười nói.
“Cậu…” Cô cả hung hăng trừng mắt nhìn Trân Xuân Độ, ánh mắt đầy sát khí.
Cuối cùng bà ta hừ lạnh một tiếng, giận đùng đùng kéo cô hai đẩy cánh cổng mạ vàng, biến mất ở ngưỡng cửa.
“Lần này coi như anh đã kết thù với họ rồi.” Lê Kim Huyên thở dài một hơi, trnog mắt hiện lên một tia buồn bã.
Trần Xuân Độ cười nhạt, trong mắt loé lên
một tia phức tạp, giống như bầu trời đầy sao, người khác không thế hiểu nổi: “Cho dù không kết thù thì em cho rằng họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Lê Kim Huyên sửng sổt, nhìn Trần Xuân Độ, anh chớp mắt, câu này… còn có ẩn ý.
“Được rồi.
Hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm nhưng không ngờ lại gặp chuyện này, khiến mọi người mất hứng.
Tôi vô cùng xin lỗi vì điều đó.” Đường Đức cười lớn nói.
Lê Kim Huyên lắc đầu: “ông Đường cứ nói đùa.
Chuyện này không ai lường trước được, do chúng tôi bất lịch sự, mạo phạm đến ông.”
“Ăn đi, ăn đi, tôi đã mời đầu bếp hoàng gia tới, còn rất nhiều món chưa được bưng lên đâu.” Đường Đức cười bảo.
“Ăn đi.” Tô Hiểu Vân lên tiếng, cầm dao nĩa cắt miếng bít tết.
Sau khi ăn no, trước khi Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên ra về, ông Đường lại nhìn Lê Kim Huyên bảo: “Cô Lê, thay tôi gửi lời hỏi thăm ba cô, gần đây Yến Kinh có chút chuyện, hôm khác tới thành phố T, tôi nhất định sẽ đích thân đến thăm
ông ây.’
“Cảm ơn ông Đường.” Lê Kim Huyên cười nhẹ.
“Đúng rồi, sau này có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi, lát nữa tôi bảo trợ lý đưa số điện thoại cho cô cậu… ơn cứu mạng của cậu Trần, Đường Đức tôi sẽ không bao giờ quên!” Đường Đức nhiệt tình cười ha hả, ông lại nhét hai hộp quà lớn vào tay Lê Kim Huyên.
“Ông Đường… tòi không thế nhận.” Lê Kim Huyên thay đối sắc mặt, Đường Đức có địa vị cao, quà ông ta tặng chắc chắn là một món quà đắt giá… Cô đã kết bạn với Đường Đức, không thế lại nhận thêm món quà này nữa!
“Cô Lê, đây là tấm lòng của tôi, coi như là lời xin lỗi hôm nay đi… Nếu cô Lê không nhận thì nghĩa là không tha thứ cho Đường Đức tôi.” Đường Đức bảo.
Lê Kim Huyên bất đắc dĩ đành nhận, cô cất giọng từ tính: “Cảm ơn món quà của ông Đường, có cơ hội tôi nhất định sẽ mời ông một bữa!”
Sau màn trò chuyện sôi nối, Đường Đức mới tiễn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên ra khỏi khách sạn.
Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân ngồi lên xe Maybach, Trần Xuân Độ đang định vào vị trí ghế lái thì bỗng một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Cậu Trần, xin dừng bước.”
Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn thấy một ông già đang từ khách sạn đi ra.
Người này chính là chủ tịch Hiệp hội Y khoa thành phố T, ông già đã chữa bệnh cho Đường Đức.
“Là ông à?” Hai mắt Trần Xuân Độ hơi ngưng lại, miệng nở nụ cười nhẹ: “Có chuyện gì vậy?”
Ông già nhìn xung quanh rồi nói nhỏ: “Chúng ta ra chỗ khác nói đi.”
Sau khi đi đến góc tường, ông lão nhìn Trần Xuân Độ hỏi: “Cậu Trần, cậu có thể viết phương thuốc đó không? cả nước c cũng không có quá qua người… không biết rốt cuộc cậu Trần lấy phương thuốc này từ đâu?”
“Ông đoán xem?” Trần Xuân Độ cười thâm trầm, rất thần bí.
“Năm đó ba tôi bó tay với bệnh nan y, một người thần bí đã xuất hiện, chỉ cho ông ấy, khiến ông ấy hiểu ra, viết được một nửa phương thuốc…” Ông lão chậm rãi nói: “Nhưng tôi muốn tìm người bí ẩn đã giúp ba tôi, mà không thế tìm được…”
Ông lão nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, vẻ mặt kích động: “Cậu Trần, nếu phương thuốc này là người khác đế lại cho cậu, rất có thể là người đã
giúp ba tôi năm đó… Không biết cậu có biết tung tích của người đó không?”
“Ba ông?” Trần Xuân Độ hơi nhíu mày, sau đó bình tĩnh lại: “Ba ông đã mất cách đây năm năm rồi đúng không?”
“Cậu… sao cậu biết?” ông già kinh ngạc, đờ đẫn nhìn Trần Xuân Độ như thấy quỷ!!