Cậu ta lấy một cái lọ chứa chất lỏng màu tím ra khỏi túi, sau đó chậm rãi rời khỏi, chỉ để lại một câu: “Buổi tối đi cùng tôi đến tham gia một bữa tiệc từ thiện thì anh sẽ biết thôi.”
“Ha.” Dương Văn Hạo khinh thường cười lạnh, vẻ mặt khinh bỉ, anh ta vốn không để vào trong mắt.
Anh ta rất mong chờ, trong buổi từ thiện tối nay Thanh niên này định lừa gạt người khác kiều gì đế bán hết số hàng này.
Trong phòng làm việc, Trần Xuân Độ đứng trước mặt Lê Kim Huyên, tươi cười hỏi: “Sếp Lê tìm tôi có chuyện gì?”
“Đón Tô Hiểu Vân qua đây.” Lê Kim Huyên vứt chìa khóa xe trong tay cho anh.
Trần Xuân Độ nhận lấy chìa khóa xe Maybach, gật đầu xoay người rời đi mấy bước rồi đột nhiên dừng chân hỏi: “Sếp Lê có muốn uống cà phê không? Tôi mang cho cô.”
Trần Xuân Độ cười nịnh bợ, vô cùng ân cần.
Lê Kim Huyên bỗng chốc dừng tay lại, giọng nói bình thản không nghe ra cảm xúc: “Anh nói
xem?”
Bước ra khỏi cao ốc của nhà họ Lê, Trân Xuân Độ ngồi vào trong chiếc Maybach, lái xe vùn vụt trên đường, nhanh chóng đến gần công ty của Tô Hiểu Vân.
Mà lúc lái lại gần ven đường, Trần Xuân Độ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Hiểu Vân đi ra từ trong công ty.
“Chị Tô, mời.” Trần Xuân Độ dựa vào xe, khóe miệng cong lên mở cửa xe mời người.
Tô Hiếu Vân mặc váy dài theo phong cách Bohemia, váy dài bao trọn lấy đường cong trước lồi sau vểnh trên cơ thế quyến rũ.
Nó vốn không thể nào che được điểm cao vút trước ngực cô ta, mơ hồ ấn hiện.
Cùng với tiếng giày cao gót dẫm lên mặt đường, điếm cao vút kia rung rấy đung đưa, cực kỳ bắt mắt.
Trần Xuân Độ không ngừng liếc lên liếc xuống cả người Tô Hiểu Vân.
Ánh mắt nóng bỏng càng thêm trắng trợn.
Rõ ràng là hàng cực phẩm…cực phẩm vợ người ta!
Sự quyến rũ và phong tình của người đã có chồng được Tô Hiếu Vân phô ra vô cùng tinh tế, vô cùng triệt để!
Trần Xuân Độ thầm đánh giá, kiểu vợ người ta này…hấp dẫn hơn hẳn rất nhiều cô em gái học sinh, dù sao vỗ một cái cũng chỉ biết đổi tư thế khác…
Loại có khí chất như Tô Hiếu Vân, ở phương diện này, thiên phú khẳng định không kém.
“Lên xe đỉ, chị Tô.” Trân Xuân Độ cười khà khà, ánh mắt liếc đến cái cổ trắng như tuyết của cô ta, rồi tuột dần xuống sắp lọt hẳn vào trong khe rãnh kia không rời ra được.
Sau khi nhận ra ánh mắt khác thường của Trần Xuân Độ, Tò Hiểu Vân ngước mắt lên, liếc mắt coi thường anh mới rồi lắc mông lên xe.
Cảnh tượng này khiến người khác máu thú sôi trào, khó mà kiềm chế!
Thậm chí Trần Xuân Độ còn cảm thấy máu nóng lên não khiến anh sắp không kiềm chế được!
Cho đến khi cô ta ngồi vào ghế sau ghế phụ, Trần Xuân Độ vẫn híp mắt nhìn chằm chằm cô ta, mắt sắp dán lên người cô ta tới nơi rồi.
“Còn chưa nhìn đủ?” Tô Hiểu Viên yêu kiều hừ một tiếng, Trần Xuân Độ khống biết xấu hổ cười nói:”Chị Tô, hôm nay chị mặc đẹp quá.”
Nghe được lời nịnh hót của Trần Xuân Độ, Tô Hiểu Vân mỉm cười vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo.
Cô ta ưỡn ngực, càng khiến nó thêm vẻ to lớn “Biết nịnh bợ đấy.”
“Lời nói từ đáy lòng tôi, chị Tô, cách ăn mặc hôm nay của chị….khiến tôi máu thú sôi trào.” Trân Xuân Độ càng nhìn Tô Hiểu Vân trắng trợn hơn, lời ít ý nhiều.
“Mau lái xe, chưa đầy nửa tiếng nữa là tập đoàn họ Lê mở họp rồi.” Tô Hiểu Vân đột nhiên nhìn đồng hồ rồi hô lên ngạc nhiên.
“Đi từ đây đến đó phải tốn ít nhất một tiếng, vốn không kịp được!”
Tô Hiểu Vân cau mày, giờ này sau trưa hay bị tắc đường, kiểu gì cũng là giờ cao điếm.
“Yên tâm đi chị Tô, tôi nhất định sẽ đưa chị đến nơi an toàn.” Trần Xuân Độ dừng lại một chút:”Chỉ là chị cần thắt chặt dây an toàn.”
“Phải thắt dây an toàn?” Tô Hiểu Vân cau mày, vẻ mặt nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó, anh không đợi cô ta đáp lời mà lập tức đạp ga!
“Rầm!”
Động cơ của chiếc Maybach gầm thét, bánh xe nhanh chóng xoay tròn rồi lao đi như một mũi tên trong nháy mắt! Nó phóng như bay trên đường giống như một tia chớp đen!
Tô Hiểu Vân ngồi ở ghế sau, khuôn mặt xinh
đẹp tái nhợt, mái tóc đen mượt rối tung hất ra sau lưng, tim đập rất nhanh! Cô ta hoàn toàn không ngờ được Trần Xuân Độ sẽ đột nhiên phóng đi như vậy, cô ta còn chưa kịp thắt dây an toàn!
Maybach trái né phải né, lao đi rất nhanh.
Trên con đường chật chội, nó lượn thành một đường đi rất kỳ lạ, dọa sợ vô số tài xế đang chờ đèn xanh đèn đỏ!
Một vài người trong số họ nhìn theo chiếc Maybach đó, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Một vài người khác chỉ cảm thấy một trận gió lớn lướt qua, không còn gì khác.
ở đường chính có một cảnh sát giao thông đang chỉ huy làn đường thì đột nhiên, một chiếc Maybach gào thét phóng qua khiến anh ta sững sờ trong chốc lát!
Khoảng 2,3 giây sau thiết bị đo lường tốc độ trong tay anh ta réo lên chói tai.
Anh ta kinh hãi cúi đầu nhìn, con số hiện lên trên thiết bị….đã rối loạn! Thiết bị bị hỏng!!
Trong trung tâm chỉ huy giao thông, trên từng cái màn hình lớn, rất nhiều chỉ huy đều lộ vẻ đề phòng, rối rít tìm kiếm chiếc Maybach đen này qua vô số camera giám sát, không ngừng phát tín hiệu chặn xe!
Nhưng chiếc Maybach đen này hoành hành
không hề gặp trở ngại, tốc độ của nó khiến camera không thế nào tính toán được!
“Nhanh quá, đường thì chật mà còn có thế duy trì tốc độ này, sao có thể chứ?” Một chỉ huy lấm bấm, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Người lái xe nhất định có kỹ thuật lái xe đứng đầu trong nước, hơn nữa còn phải thuộc lòng giao thông của thành phố T.” Có một chỉ huy từ bỏ việc chỉ huy….vì đuối theo chặn đường vốn không có tác dụng gì!
Những chỉ huy này vốn không biết, Trần Xuân Độ không hề có bằng lái xe…Lúc anh ở nước ngoài toàn lái xe vận tải tên lửa xuyên lục địa, xe vận tải không người lái, các loại xe tăng và phương tiện chiến tranh….
Loại xe dân đi bình thường thế này…anh nhắm mắt cũng có thế duy trì tốc độ này.
ở ghế sau, Tô Hiểu Vân ngã trái ngã phải, cơ thể mềm mại không ngừng run rẩy, đỉnh nhọn trước ngực càng đong đưa dữ dội hơn.
Mà Trần Xuân Độ vừa bình tĩnh lái xe, vừa thông qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm cơ thể quyến rũ mềm mại của Tô Hiểu Vân…anh sắp chảy nước dãi tới nơi rồi.
Tô Hiểu Vân ngồi ghế sau, tim sắp rớt ra ngoài, khuôn mặt mỹ lệ trắng bệch như tờ giấy, cô ta hít từng hơi to, tóc tai rối loạn.
Tim cô ta cũng
Advertisement
lên đến cổ họng rồi, luôn có cảm giác nó muốn nhảy ra ngoài.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc Maybach mới chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại ven đường.
“Tới rồi.” Trần Xuân Độ nghiêng đầu, ánh mắt nóng bỏng vẫn dán lên cơ thể mềm mại của Tô Hiểu Vân.
Tô Hiểu Vân nhìn đồng hồ, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên….sớm hơn 15p so với thời gian đã hẹn! Không phải cô ta đang nằm mơ chứ!
Tô Hiểu Vân ngước mắt lên, nhận ra ánh mắt khác thường của Trần Xuân Độ.
Cô ta đột nhiên mỉm cười ngọt ngào, nụ cười tràn đầy phong tình, vươn ngón tay trắng ngần tinh tế ra chọc trán anh ta, từ tính nói: “Làm tốt lắm, tối về chị thưởng cho chú.”
Trần Xuân Độ sửng sốt trong chốc lát rồi ngay sau đó, ý cười bên khóe môi anh càng sâu hơn, anh gần như hiểu được lời nói ám chỉ của Tô Hiểu Vân trong nháy mắt!
Trong lòng anh rất kích động, phần thưởng của vợ người ta….trong chớp mắt, anh ta gần như không chống đỡ được!
Mà trong lúc Trần Xuân Độ đi đón Tỏ Hiểu Vân, anh không hề biết có một bóng người quyến rũ xinh đẹp đi giày cao gót, nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc của anh.
Nếu trong phòng làm việc có camera, Trần Xuân Độ nhất định sẽ nghi ngờ vì sao Lê Kim Huyên lại đột nhiên đến phòng làm việc của anh.
Sau khi Lê Kim Huyên bước vào phòng làm việc của anh, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế tỏ vẻ nhàm chán, chán chường đi dạo quanh phòng.
Cô đang chờ Tô Hiếu Vân tới họp, tranh thủ thời gian rảnh rổi nên tò mò tới xem phòng làm việc của Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ vốn không ngờ tới, bình thường cô là nữ thân lạnh lùng trước mặt bao người, trong cuộc sống riêng cũng có một mặt như vậy.
Lê Kim Huyên ngồi trên bàn làm việc, lục tung mọi thứ xong thì chán nản vắt chân, nhìn cách trang trí đơn giản trên bàn làm việc của Trần Xuân Độ, cảm thấy vừa nhàm chán vừa mất hứng.
Đột nhiên, cô nhìn về phía bể cá lớn đặt bên cạnh, híp mắt nhìn….Khuôn mặt xinh đẹp đen lại thấy rõ…vì cái bế cá này rất giống với bế cá của Lê Duy Dương….Thậm chí loại cá và số lượng cá cũng giống y đúc!
Tên khốn nạn này có ý gì, nhìn ba cô không thuận mắt nên muốn lật đổ thay thế sao?
Lê Kim Huyên nhìn lướt qua, đòi mắt xinh đẹp dừng lại ở lon dế mèn ở góc tường, tỏ vẻ hứng thú.
Cô chậm rãi ngồi xốm xuống, lặng lẽ mở lon dế mèn ra, sau khi nhìn thấy dế mèn bên trong thì híp mắt lại.
Tên này, lại dám nuôi loại côn trùng này ở đây!?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ vẻ tức giận.
Đột nhiên dế mèn trong lon nhảy về phía mặt cô!
“A…” Lê Kim Huyên sợ hãi kêu lên, lùi về phía sau theo bản năng, lại không ngờ rằng bản thân không cẩn thận đánh đố mấy lon dế mèn!
Những con dế mèn trong lon lập tức nhảy ra ngoài, có con còn dừng lại trên chân cô!!
Lê Kim Huyên luống cuống ngay tức thì, rõ ràng là cục cưng của Hổ Hải, khi đối diện với sinh vật nhỏ bé này lại mất đi dũng cảm, đôi chân dài xinh đẹp không ngừng vung vấy, muốn giũ dế mèn khỏi người!
Nhưng Lê Kim Huyên không đế ý rằng càng ngày càng có nhiều lon dế mèn bị cô làm đổ.
Có lon dế mèn còn bị giày cao gót của cô
dẫm lên biến dạng!
Cuối cùng, Lê Kim Huyên bước ra khỏi phòng làm việc với vẻ mặt hoang mang sợ hãi.
Trần Xuân Độ đỗ xe xong thì trở về cao ốc nhà họ Lê, mở cửa phòng làm việc.
Sau khi anh bước vào phòng làm việc, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Anh ta quét mắt nhìn xung quanh, cảm thấy hình như phòng làm việc của mình mới được kẻ trộm ghé thăm…!Khắp nơi đều là lon dế mèn bị mở ra, có lon còn bị biến dạng, còn có bàn làm việc bừa bộn ngổn ngang, tất cả khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Ngay sau đó thôi, tiếng hét thê lương thảm thiết truyền ra từ trong phòng làm việc của anh: “Dế mèn của tôi đâu!!!”
Tiếng hét thảm này của Trần Xuân Độ truyền khắp tầng làm việc, ngay cả phòng làm việc của Tống giám đốc cũng nghe thấy rõ ràng.
Lâm Trinh Tuyết đứng trước mặt Lê Kim Huyên, nghe thấy tiếng hét thảm của Trần Xuân Độ thì hơi lo lắng hỏi: “Sếp Lê, anh Trần không sao chứ?”
Lê Kim Huyên giật giật khóe miệng, chột dạ
nói: “Không sao, anh ta thì có việc gì cho được….”
“Ầm!”
Cửa phòng làm việc bị đá mở một cách thô bạo, một bóng người vọt vào trong làm Lâm Trinh Tuyết và Lê Kim Huyên giật mình.
Trần Xuân Độ cầm theo một lon dế mèn, hai tròng mắt đỏ bừng, thở hổn hến xông vào trong.
Anh vọt đến trước mặt Lê Kim Huyên, hỏi: “Dế mèn của tôi đâu?”
Lê Kim Huyên bị Trần Xuân Độ hỏi vậy thì trong lòng rất luống cuống nhưng bề ngoài vẩn tỏ ra bình tĩnh: “Dế mèn của anh anh hỏi tôi làm gì?”
“Rõ ràng là dế mèn của tôi bị giày cao gót dẵm chết!”
Lê Kim Huyên cúi đầu nhìn con dế mèn chết trong lon, hơi híp mắt lại.
“Vậy thì đã sao?” Lê Kim Huyên dửng dưng nói.
“Rốt cuộc là ai làm chuyện này!” Trần Xuân Độ cắn răng hỏi.
“Tự hỏi chính mình đi, anh để những thứ này trong phòng làm việc làm gì?” Lê Kim Huyên đột nhiên hỏi ngược lại khiến Trần Xuân Độ tức muốn ói máu!
Phòng làm việc của anh thành ra như vậy
còn trách anh sao!?
Cô qái nhỏ này có nói lý khônq thế!!.