Dọc theo đường đi, mặc dù trời đầy tuyết, nhưng ba người thi thoảng gặp được một ít Dong binh và Thương đội nhỏ qua lại. Có đám người thông minh thì đến Duy Sâm Trấn và Hắc Thủy thành đang xây dựng bán một ít đồ vật cho Bán thú nhân ở Hắc Thủy hồ, đổi lấy các loại đặc sản.
Trước khi diệt trừ đám thổ phỉ trên đường thì đừng nói là Thương nhân mà ngay cả đám Dong binh cũng không dám một mình hành động, lo sợ gặp phải đám thổ phỉ cùng hung cực ác. Nhưng bây giờ thì khác, trải qua A Cổ Tô thảo phạt và trưởng lão hồ tộc chiêu an, hầu hết bộ lạc bản xứ cho dù không gia nhập Ma thú lĩnh cũng không dám làm đám thổ phí giết người cướp của như trước nữa.
Đôi khi, ba người cũng gặp phải một vài Thương nhân hoặc Dong binh, nhưng Áo Lan Đa cơ trí nên đều tự nhiên ứng phó được, không khiến cho bất kỳ ai chú ý. Đám Thương nhân và Dong binh qua lại căn bản không thể nào tưởng tượng được, tên Dương Lăng mà bọn họ nói đến nhiều nhất lại ngồi trong cái xe ngựa này.
Mỗi khi dừng xe nghỉ ngơi, Áo Lan Đa sẽ ra ngoài săn thú, dựa vào khứu giác thính nhạy, tốc độ nhanh nhẹn và tài bắn tên trăm phát trăm trúng, thường thường rất nhanh là có thể bắt được con mồi. Có khi săn được vài con gà rừng, có khi bắt được vài con thỏ tuyết, có khi thậm chí giết chết một con lợn rừng.
Thuần thục, Dương Lăng thường một hồi là có thể lấy ra ba căn lều từ trong Không gian giới chỉ ra dựng lên, sau đó ba người cùng nhau chế biến thực phẩm, ăn không hết thì bỏ vào trong Không gian giới chỉ bảo tồn. Mặc dù điều kiện tương đối gian khổ, nhưng ba người có nói có người, vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm nay, nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi, nhưng còn cách hắc tương thụ hơn trăm dặm, Dương Lăng quyết định chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút. Phân phó cho Áo Lan Đa dừng lại ở một thung lũng khuất gió. Cũng giống như bình thường, Dương Lăng vừa dựng lều xong thì Áo Lan Đa đã mang hai con gà núi lớn trở về. Dãy núi Lạp Đạt Khắc cái khác không có, chứ gà rừng béo mềm thì có rất nhiều, chúng trốn trong bụi cỏ như những con rùa. Chỉ cần tìm được nơi ẩn thân của bọn nó, thì bắt được rất dễ dàng, khiến Dương Lăng mỗi ngày đều có thể được ăn thức ăn tươi sống.
"Đại nhân, ăn gà nướng, hay là gà luộc?"
Áo Lan Đa vừa nói vừa rung đám tuyết đọng trên đỉnh lều, đi theo Dương Lăng một thời gian, hắn biết thêm không ít phương pháp ăn uống khác nhau. Trong đó, món gà nướng khiến hắn vô cùng thích thú.
"Một con nướng, một con luộc, ta lại cho các người hai bình Lang mỗ tửu"
Dương Lăng còn chưa nói, Vưu Na đã trả lời trước, hai ngày nay được ăn gà nướng, miệng nàng càng ngày càng tham lam. Ngày đầu tiên ăn như ăn được hoàng kim, thiếu chút nữa ngay cả lưỡi cũng nuốt xuống.
Lắc đầu cười, Dương Lăng lấy các đồ gia vị từ Không gian giới chỉ ra. Tất cả các đồ này đều là Ngả Lỵ Ti cẩn thận chuẩn bị từ trước. Biết được Dương Lăng muốn đi đến Lợi Văn Tát công quốc xa xôi, nàng lo lắng đến chảy nước mắt, hai mắt sưng đỏ. Chuẩn bị hết các thứ cho Dương Lăng, từ gia vị đến áo khoác ngoài, không gì không có.
Nhổ sạch lông gà, rửa sạch nội tạng, Dương Lăng bôi gia vị lên người con gà, sau đó sử dụng lá sen buộc lại, dùng dây cuộn chặt lại. Phát ra một Hỏa cầu đốt đám củi mà Áo Lan Đa đưa đến, Vưu Na đặt hai bình rượu ở trên đống củi, sau đó lấy ra một vò rượu nho bằng bột. Động tác rất thuần thục. Sau đó, đặt con gà rừng mà Dương Lăng đã buộc chặt vào giữa chỗ bột rượu. Dùng bùn trát quanh lá sen, rồi chôn xuống dưới đống lửa.
Cùng lúc đó, Áo Lan Đa cũng nhanh chóng làm con gà còn lại, rồi bỏ lên trên giá củi, thi thoảng bôi ít muối và gia vị lên trên.
Có Không gian giới chỉ, nên các loại nước ngọt đến các loại gia vị, cái gì cần đều có. Cẩn thận chế biến, từ từ, mùi thơm bay ra càng lúc càng xa.
Hí. Ngay khi ba người Dương Lăng chuẩn bị ăn, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, vài tên có bộ dáng Dong binh đang giục ngựa chạy đến. Đồi núi heo hút, rốt cuộc là đám Dong binh đi ngang qua, hay là phục binh đối phó mình?
Thấy đối phương ra roi giục ngựa, không hề giảm tốc độ lao đến, Dương Lăng nhẹ nhàng cầm lấy miếng thịt gà. Nhưng lại lặng lẽ lấy ra một nắm Vu phù từ Không gian giới chỉ ra, lúc nào cũng có thể triệu Ma thú đại quân ra.
Cùng lúc đó, Vưu Na nhíu chặt mày, tay phải theo thói quen đặt lên trên cây Ma pháp trượng. Vận chuyển ma lực khổng lồ, Ma thú tinh hạch trên đỉnh Ma pháp trượng tản mát ra một bông hoa lửa yếu ớt, lúc nào cũng có thể phát động Hỏa tường, ngăn cản đường đi của đối phương.
Áo Lan Đa cảnh giác rút cây lao sau lưng ra, nhìn chằm chằm vào tên Kỵ sĩ cầm đầu. Thậm chí còn nghĩ xem có nên bôi một ít nọc rắn do Mỹ Đỗ Toa đưa cho lên đầu mũi lao, một thương là để đối phương có đến mà không có về.
Hí. Tốc độ của đối phương rất nhanh, không hề chậm lại, không lâu sau chạy đến trước mặt ba người. Ngay khi Áo Lan Đa hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị ra tay thì đối phương rốt cuộc cũng dừng ngựa lại.
"Sách sách, thơm, thật sự là quá thơm"
Nhìn bình Lang mỗ tửu trên đống củi, lại nhìn con gà nướng trong tay Dương Lăng, một tên mập nuốt nước miếng một cách khó khăn. Vừa nói vừa quệt quệt miệng, lấy tay bóp bóp mũi, thiếu chút nữa ngay cả nước miếng cũng chảy ra.
"Chào các ngươi, ta là Lệ Nhã đoàn trưởng Đồ Long Dong binh đoàn" Liếc tên mập một cái, một cô gái mặc áo khoác ngoài da cáo nhảy xuống từ con chiến mã lao đến, bước lại gần, rồi đặt mông ngồi xuống.
Cô gái dẫn đầu làm trước, bốn người còn lại cũng nhảy xuống ngựa, không khách khí vây lại quanh đống lửa. Tên mập lau lau miệng, nhìn chằm chằm vào con gà nướng trên tay Dương Lăng, một tên đại hán cao khoảng hai mét đặt thanh Trọng phủ nặng nề sang một bên, nhìn chằm chằm vào hai bình Lang mỗ tửu; một cô gái che mặt có bộ dáng như Cung tiến thủ lén lút đi đến một góc, ngồi co ro cạnh đống lửa; chỉ có tên Kỵ sĩ là cười cười vẻ xấu hổ.
Đồ Long Dong binh đoàn?
Nhìn vài tên tuổi trẻ không có kinh nghiệm rõ ràng mới xuất đạo, Dương Lăng cười nhạt, nhớ đến Dong binh đoàn kém cỏi lúc trước tranh đoạt Tinh hạch Đại địa bạo hùng. Không ngờ rằng, bọn họ sau khi khôi phục thương thế vội vã rời khỏi Duy Sâm Trấn, càng không ngờ được rằng lại ngẫu nhiên gặp phải ở nơi này.
Dương Lăng đã nghe nói qua đại danh của Đồ Long Dong binh đoàn, đối phương chưa thấy hoặc là không nhận ra thân phận của hắn. Nếu không, tin tưởng dù thế nào bọn họ cũng sẽ không lỗ mãng đến như vậy.
"Vị đại nhân này, mùi thơm của con gà nướng rất tuyệt. Hán Tư ta đã đi từ nam đến bắc nhiều năm, các khác không nói, nhưng ít nhất ăn cũng không biết bao nhiêu gà nướng, nhưng cho đến bây giờ chưa bao giờ ngửi được mùi hương như vậy, có khả năng ăn mỹ vị như vậy tuyệt đối là một sự hưởng thụ trong đời" Ngồi sưởi ấm một lát, tên mập nuốt nước miếng, bắt đầu tạo quan hệ. Nhìn bộ dáng của hắn dường như hận không được phải cướp con gà nướng trong tay Dương Lăng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đi từ nam đến Bắc nhiều năm?
Dương Lăng còn không nói gì, cô gái xưng là Đoàn trưởng đã bất cười, đưa tay đánh vào đầu tên mập một cái: "tên mập chết toi này, ngươi nhiều năm đi từ Nam đến Bác, vậy ta tính thế nào?"
"Lệ Nhã, cái này…" tên mập Hán Tử mặt không đỏ lên chút nào nói: "Trong khi ngươi ba tuổi, ta đã ôm ngươi chạy ra ngoài chơi; lúc ngươi còn ngậm ngón tay mà mút, ta đã có người đàn bà đầu tiên trong đời, ta đi Nam vào Bắc, thì ngươi còn…"
"Còn cái gì? Hán Tư, ngươi là tên dâm tặc không biết xấu hổ, nói rõ ràng cho ta"
Tên mập vừa nói vừa đứng dậy muốn chạy, không ngờ rằng Lệ Nhã tốc độ nhanh hơn, một cái nắm được lỗ tai hắn. Cắn răng dùng sức véo mạnh, ngay lập tức tên mập đỏ bừng cả mặt, đau đến độ hét rống lên.
Nhìn đám Dong binh kém cỏi đang nhìn chằm chằm vào đống thức ăn, Dương Lăng lắc đầu, ra hiệu cho Áo Lan Đa và Vưu Na không cần khẩn tưởng, từ từ nói chuyện với đối phương.
Thì ra, sau khi đem Tinh hạch của Đại địa bạo hùng bán cho Lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ, mấy người này lần đầu tiên kiếm được tiền, có một cảm giác thành tựu trước đó chưa từng có. Mừng rỡ, quyết định trở về Mông Đặc Sâm, không ngờ rằng trong lúc vội vàng rời khỏi Duy Sâm Trấn không mang đủ lương thực, chạy được một ngày đã thấy đói bụng. Ngửi được mùi thơm mê người, ngay lập tức giục ngựa chạy đến.
"Đại nhân, sau này có thể gọi ta là Hán Tư" Xoa xoa lỗ tai bị cô gái véo, tên mập nuốt nước miếng, tiếp tục kéo gần quan hệ với Dương Lăng: "Không biết ba người các ngươi là Dong binh hay là Mạo hiểm giả đến Duy Sâm Trấn?"
Thấy tên mập nhìn chằm chằm vào con gà nướng trong tay mình, Dương Lăng cười cười, không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu được ý của đối phương. Xoay xoay con gà nướng, rồi từ từ rắc một ít gia vị lên trên.
Trong nháy mắt, con gà nướng tản ra mùi thơm mê người, bụng tên mập lập tức kêu lên.
"Ta tên là Vưu Lý, không phải Dong binh, cũng không phải Mạo hiểm giả, mà là một thương nhân nho nhỏ" Dừng lại một chút, Dương Lăng nói tiếp: "Đây là Vưu Na em gái của ta, còn kia là Áo Lan Đa người hầu của ta"
Biện phát tốt nhất để che giấu hành tung chính là đê điều, đóng làm một tên Tiểu thương nhân là một chọn đúng đắn. Mặc dù ngay lập tức còn có vài mặt không có che dấu hết, nhưng hắn tin tưởng không phải Thương nhân giàu kinh nghiệm tuyệt đối không nhìn ra.
Mấy tên Dong binh kém cỏi trước mắt này da tay trắng nõn, rõ ràng không phải làm bất cứ cái gì, dám khẳng định không phải xuất thân từ gia đình nghèo khổ. Ngoài ra, mấy tên này xử sự không cẩn thận cũng chẳng thận trọng, thậm chí còn trêu đùa nhau trước mặt người ngoài, nhìn thế nào cũng không giống những dong binh giàu kinh nghiệm cuộc sống, còn khiến người khác cảm giác chúng chỉ là lũ đệ tử đang đùa nghịch.
Ma Thú Lĩnh Chủ.