Tuyệt đại bộ phận tư nguyên của Cự Long sơn mạch đã bị đông đảo các thế lực lớn đào hết, các tư nguyên còn lại không nhiều lắm, nhưng đối với hỗn loạn vị diện có tư nguyên phong phú mà nói, vẫn đang còn không ít các loại tư nguyên như tinh quáng và thiết quáng. Cự Long lĩnh và Hắc Mộc lĩnh chính vì tranh đoạt một tòa mặc tinh quáng mà ra tay đánh nhau.
" La Đức Lý Cách Tư, ở gần đây có lưu lãng giả doanh địa hay lưu lãng giả tòa thành gì hay không?" Dương Lăng ở bên cạnh Thi Vu Vương hỏi.
"Bởi vì tư nguyên tương đối thiếu hụt, nên Cự Long sơn mạch không có một tòa lưu lãng thành nào, ngay cả lưu lãng giả doanh địa cũng cực kỳ hiếm thấy!" Sau khi lục lọi trí nhớ của hai gã tù binh, Thi Vu Vương lắc đầu, " Căn cứ theo trí nhớ của tên nhỏ con, đi về phía bắc hơn mười vạn dặm mới có một toà lưu lãng giả doanh địa đơn giản, vào lúc này bây giờ, cũng không biết ở nơi đó có người nào hay không?"
Hơn mười vạn dặm ?
Dương Lăng nhướng mày, hô một tiếng đứng lên, " Đi thôi, lập tức xuất phát, xem thử nơi tòa lưu lãng giả doanh địa ở phía bắc có đồ vật gì tốt hay không!"
Kim Bằng tốc độ rất nhanh, bay mười vạn dặm cũng không mất bao lâu nhưng dưới sự phi hành hết tốc lực sẽ phát ra năng lượng ba động mãnh liệt, vô tình sẽ khiến cho người khác chú ý. Tại một địa phương xa lạ, việc che dấu hành tung mới là quan trọng nhất, cho nên Dương Lăng chuẩn bị dẫn mọi người trực tiếp bay đi, tránh cho người khác phát hiện ra nhóm người của mình. Dù sao đối với mọi người mà nói, bay hơn mười vạn dặm cũng không mất bao lâu
Bị mấy tên đại lĩnh chủ cùng một ít tiểu thần hệ hữu danh vô thực chú ý cũng không sao, nhưng nếu khiến cho tuyệt thế cường giả ở một nơi bí mật nào đó hoặc là các thế lực lớn của hỗn loạn vị diện chú ý, nói không chừng sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết!
"Đại nhân, năm trăm con thần giai cự long a, có cần hay không.." Thi Vu Vương làm ra một động tác chém đầu, sẵn sàng gây rối.
Nơi sơn cốc tụ tập rất nhiều thần giai cường giả cùng cự long, nhưng tuyệt đại bộ phận đều chỉ có thực lực hạ vị thần, so với cường lực ma thú của ma thú quân đoàn thì kém quá xa. Cho dù đột nhiên tập kích, ma thú quân đoàn cũng không thể diệt đi toàn quân đối phương nhưng Thi Vu Vương tự tin có thể chỉ huy tinh duệ của ma thú quân đoàn bày ra mai phục, giết chết đi từng người của đối phương.
Cái khác không nói, nếu có thể đánh trọng thương năm trăm đầu thần giai cự long, sau khi được Dương Lăng thuần hóa thì tự nhiên sẽ có thêm một lực lượng cường đại, tiến một bước tăng cường thực lực của ma thú quân đoàn. Thân là đại thống lĩnh của ma thú quân đoàn, Thi Vu Vương so với Dương Lăng còn sốt ruột hơn trong việc gia tăng chiến đấu lực của ma thú quân đoàn.
" Quên việc đó đi, đi thôi!" Trầm ngâm một lát, Dương Lăng lắc đầu, chuẩn bị tận dùng thời gian đi trước đến lưu lãng giả doanh địa ở phía bắc.
Tồn tại chính là đạo lý, Cự Long Lĩnh có thể ở nơi Cự Long sơn mạch hỗn loạn này mà tồn tại trong thời gian dài, tự nhiên phải có bản lĩnh hơn người. Binh lính cùng cự long bên trong sơn cốc, rất có thể chỉ là một cái chóp nhỏ của núi băng, thực lực ở sau lưng mạnh như thế nào, tuyệt không phải từ hai tên tiểu binh pháo hôi có thể biết được. Không có đủ ích lợi, Dương Lăng tự nhiên không muốn dễ dàng kết oán với đại đầu xà như vậy. Thuần hóa năm trăm đầu cự long này, tự nhiên là rất tốt, nhưng cũng không đáng vì thế mà tùy tiện động thủ. Huống chi rất nhiều thần giai binh lính cùng thần giai cự long tụ tập một chỗ, cũng không phải là dễ dàng đối phó như vậy.
" Ai, đáng tiếc a, nếu có thể.." Thi Vu Vương lắc đầu. phi thân đuổi theo nhóm Dương Lăng. Mắt thấy Dương Lăng đã quyết ý, cũng không nói thêm điều gì.
Hô
Mọi người tốc độ rất nhanh, ép sát nơi những ngọn cây thẳng tắp bay thẳng về phía lưu lãng giả doanh địa nơi phương bắc. Không hề làm cho những người trong sơn cốc chú ý. Bay qua một loạt đồi núi, vượt qua một dòng suối nhỏ, khoảng cách với ngọn núi vươn cao trong mây càng ngày càng xa.
Cảm giác của lần đầu tiên đến hỗn loạn vị diện này, ngoại trừ lớn, vẫn là lớn.
Núi non trập trùng, liên miên trải rộng, rừng rậm rập rạp liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Bình nguyên rộng bao la cùng đào hoa nguyên bồn địa nhiều không đếm hết. Trên đường đi, mọi người thấy được vô số thị trấn, thấy được dân cư rất nhiều.
Tại hỗn loạn vị diện, Cự Long Lĩnh là đại danh từ để chỉ về sự hỗn loạn và cằn cỗi, nhưng đối với Thái Luân đại lục mà nói, vô luận là độ dày của ma pháp nguyên tố hay là lượng tư nguyên vẫn còn ẩn chứa, tất cả đều nhiều hơn chẳng biết bao nhiêu lần. Dọc theo đường đi, mọi người gặp được không ít thiết quáng cùng lưu hoàng quáng, những loại gỗ cực tốt càng không cần phải nói, quả thực chính là nhiều vô tận. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
" Đứng lại, tất cả dừng lại cho ta!"
Mọi người vừa vượt qua một ngọn đồi, chuẩn bị tăng tốc đi về phía lưu lãng giả doanh địa phía trước thì đột nhiên, từ trong rừng rậm lao ra một đội binh lính thân mặc giáp đỏ. Nhân số đạt hơn hai trăm người, ngoại trừ vài người có lĩnh vực thực lực ra, còn lại đều có thực lực hạ vị thần. Tên đầu lĩnh có thực lực thượng vị thần, trong cơ thể tản mát ra từng trận năng lượng ba động mãnh liệt, dẫn một đám binh lính gắt gao ngăn cản đường đi của mọi người.
" Vị đại nhân này, chúng ta chỉ là một đám lưu lãng giả đi ngang qua thôi, không biết tại sao lại cản đường chúng ta lại ?" Thi Vu Vương kinh nghiệm phong phú, không cần Dương Lăng phân phó đã tiến lên chào hỏi, vẻ mặt tươi cười. Nhìn bên ngoài thì cười hì hì đầy hòa khí, nhưng trong mắt lại ánh lên hàn quang.
Sau khi thực lực tiến nhanh, ngay cả thâm uyên ác ma chiến đội của thần ma mộ tràng sợ rằng cũng không dám chặn đường đi của nhóm mình. Không nghĩ tới, chỉ một đám binh lính có thực lực hạ vị thần lại dám hò hét ngăn cản đường đi, quả thực chính là muốn chết. Cho dù Dương Lăng cùng Kim Bằng không động thủ, Thi Vu Vương cũng tự tin chỉ cần một đạo Tử vong văn ba thì trong nháy mắt sẽ đánh gục tuyệt đại bộ phận đám lính.
Với thực lực thượng vị thần đỉnh, hơn nữa còn có chủ thần khí Tử Vong hào giác cùng Ma Thần giới cường đại, nếu ngay cả mấy tên hạ vị thần binh lính không biết sống chết trước mặt này cũng không giải quyết được, vậy thì hắn làm gì còn mặt mũi tiếp tục đảm đương chức đại thống lĩnh của ma thú quân đoàn.
" Hắc hắc, lưu lãng giả đi ngang qua, mang lưu lãng giả huy chương của các ngươi ra cho ta xem ?" Tên trưởng nhóm có bộ dáng thủ lĩnh lạnh lùng cười cười, cặp mắt khép hờ, lại thêm cái mũi ưng cùng đôi môi mỏng dính, nhìn cực kỳ xấu xa nham hiểm.
Lưu lãng giả huy chương ?
" Đại nhân, chúng ta mới từ gia tộc đi ra lịch lãm, đang chuẩn bị đi đến một tòa lưu lãng thành để đăng ký, tạm thời còn chưa có lưu lãng giả huy chương, xin lỗi!" Nhìn nụ cười nham hiểm của đối phương, nụ cười trên mặt Thi Vu Vương càng thêm sáng lạn, tay phải lén lấy ra Tử Vong hào giác đang đeo trên lưng.
" Hừ, không phải là ta chửi mấy tên gia hỏa ngu ngốc Hắc Mộc Lĩnh các ngươi, nhưng ngay cả lưu lãng giả huy chương giả mạo cũng không mang theo, mấy người các ngươi lại muốn chạy vào bên trong tìm hiểu tình huống tinh quáng của chúng ta, quả thực so với sa la trư còn ngu đần hơn!" Tên đội trưởng Mễ Lặc thân mặc trọng giáp màu đỏ hừ lạnh một tiếng, chỉ huy đông đảo binh lính vây chặt lấy nhóm Dương Lăng .
Sau khi có Ma Thần giới, đám người Thi Vu Vương cùng Cự Viên Vương đều che dấu rất tốt năng lượng ba động trong cơ thể, nhìn mặt ngoài thì so với hạ vị thần bình thường không có gì khắc nhau. Trừ phi là cường giả chuyên tu luyện linh hồn pháp tắc, hoặc là một tuyệt thế cường giả cùng cấp bậc với Kim Bằng, nếu không cũng không có khả năng phát hiện thực lực của Kim Bằng đã được cố ý thu liễm lại. Về phần thực lực chính thức của linh hồn đại vu Dương Lăng này, càng không cần phải nói.
Có thể làm được một gã đội trưởng, Mễ Lặc tự nhiên có kinh nghiệm nhất định. Đáng tiếc, thực lực song phương cách nhau quá xa, căn bản là không nhìn ra thực lực chính thức của nhóm Dương Lăng . Nếu hắn biết được thực lực của đám người Thi Vu Vương sau khi kết thành Ma Thần chiến trận kinh khủng đến cở nào, nếu hắn biết được Kim Bằng là lưu lãng thần thú, thì đừng nói là động thủ, sợ rằng có thể đứng để nói chuyện là còn tốt.
Nghé con làm gì có chuyện sợ hổ!
Tên Mễ Lặc ngăn trở đường đi của mọi người này, dựa vào thân phận đội trưởng cùng Cự Long Lĩnh cường đại, vẫn kiêu ngạo như mọi khi, hồn nhiên vẫn chưa phát giác ra đồ đao đang treo trên đỉnh đầu. Nhìn nhóm Dương Lăng không có phản kháng gì, lại càng thêm yên tâm chỉ huy đám lính thu nhỏ lại vòng vây, chuẩn bị mang mấy tên tù binh còn sống này về lĩnh thưởng.
Một cái đầu của binh lính Hắc Mộc Lĩnh có giá trị năm trăm mặc tinh, một tên tù binh còn sống càng không cần phải nói. Nhìn nhóm Dương Lăng tựa như sợ quá không dám phản kháng, tâm tình của Mễ Lặc càng thêm sung sướng, phảng phất như nhìn thấy được một đống lớn mặc tinh.
" Ồ, mặc tinh quáng cực tốt ?"
Dương Lăng không thèm để ý đến đám tôm tép không biết sống chết dám cản đường này, thần thức khổng lồ tản mát ra, nhanh chóng phát hiện mặc tinh quáng ở phía sau núi. Dọc theo đường đi, mặc dù gặp được không ít mặc tinh quáng, nhưng hoặc là phế quáng không có giá trị, hoặc là có đào đến bở hơi tai cũng không tìm được một giọt tiểu quáng, tất nhiên không cần động thủ.
Không nghĩ tới, ở chỗ này lại vô tình gặp được một tòa mặc tinh quáng cực tốt!
Mặc tinh là tiền tệ thông dụng của các đại vị diện, có một tòa mặc tinh quáng cực phẩm thì chẳng khác gì có một núi vàng. Ngoài ra, mặc tinh ẩn chứa năng lượng tinh thuần, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, có giá trị rất lớn. Có chút ưu chất tinh quáng thậm chí còn ẩn chứa mặc tinh tinh tủy có giá trị liên thành, vậy thì càng thêm trân quý!
" Tốt lắm, đi thôi!" Nhìn đám binh lính chẳng biết sống chết , Dương Lăng cau mày, nhàn nhạt phân phó đám người Thi Vu Vương cùng Cự Viên Vương bên cạnh, chuẩn bị mạnh mẽ lao ra.
Mặc tinh tinh quáng phi thường hiếm, nhưng vì muốn nhanh chóng tìm được thông thiên tháp cùng di tích của thượng cổ vu sư, vì nhanh chóng tìm được tinh tiêu của Tử Vong vị diện, Dương Lăng sau khi trầm ngâm cũng không muốn gây rắc rối. Giết chết đám tôm tép trước mắt này rất dễ, nhưng vạn nhất lại gọi ra tuyệt thế cường giả ẩn tàng của Cự Long Lĩnh, có lẽ sẽ có phiền toái không nhỏ.
" Hắc hắc, còn muốn chạy, không dễ dàng vậy đâu!" Dương Lăng tuy không muốn gây rắc rối, nhưng bọn lính ỷ vào người đông thế mạnh, không biết được thực lực chính thức của mọi người lại rất kiêu ngạo. Một gã râu ria hắc hắc cười lạnh, dâm đãng nhìn chằm chằm vào thân hình của Thiên Thủ Huyết Đằng Y Lệ Toa Bạch cùng huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á, cất tiếng: " nam thì lưu lại đầu, nữ thì phục vụ cho chúng ta thoải mái, vậy…"
Hô
Tên binh lính râu ria kia còn chưa nói xong, nơi không trung đột nhiên xuất hiện một cây roi dài, hô một tiếng trong nháy mắt đã đánh thẳng tới trước mặt hắn. Cây roi xuyên thủng trọng giáp màu đỏ của hắn, đâm thẳng vào trong ngực quấn chặt lấy xương cổ của hắn, ca sát một tiếng trực tiếp bẻ gãy.
Dưới sự giận dữ, Thiên Thủ Huyết Đằng Y Lệ Toa Bạch phẫn nộ ra tay, trong nháy mắt đã giết đi tên đại hồ tử chỉ có thực lực hạ vị thần. Trước mặt huyết đằng cứng rắn của nàng, trọng giáp màu đỏ của tên râu ria kia căn bản là vô dụng.
Ma Thú Lĩnh Chủ.