~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~
Trong phòng thu, cảnh đầu tiên của buổi thử vai bắt đầu.
Diệp Tiện thay đổi một bộ đồ ngủ in họa tiết phim hoạt hình, tóc được nhà tạo mẫu đánh cho xù xù lên, chui ra từ trong ổ chăn, vuốt vuốt đôi mắt còn buồn ngủ, mái tóc đen nhánh rủ xuống trán, lộ ra vẻ đẹp trai lại mang một tia lười biếng.
Nữ diễn viên ở bên cạnh chống đầu nhìn cậu.
Diệp Tiện nhìn thấy cô ấy, mi mắt cong cong, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Cậu cúi đầu định hôn cô, không ngờ, mới cúi người về phía trước thì nữ diễn viên đã che miệng, cau mày, có chút hoảng sợ lại ghét bỏ mà đẩy cậu ra.
Vẻ mặt Diệp Tiện đầy mơ hồ, lúc cậu nhận ra hơi thở của mình có vấn đề, sự xấu hổ cùng uể oải lập tức ập đến như hai mảnh mây đen kéo lại, ngay lập tức bao trùm lấy cậu.
Diệp Tiện này, kỹ thuật diễn rất tuyệt!
Mặc dù đạo diễn Triệu chỉ là đạo diễn quảng cáo, nhưng kinh nghiệm quay chụp nhiều năm đã nói ông biết, để quay một đoạn quảng cáo hoàn hảo còn khó hơn nhiều so với việc đóng một cảnh phim khó.
Dù sao quay phim chính là muốn người lạc vào vào trong cảnh, chìm đắm trong vai diễn, trong cảm xúc, trong biểu cảm, còn động tác có đẹp hay không đều không quan trọng, nhưng quảng cáo không chỉ cần chân thật, còn phải để mọi người nhanh chóng chìm đắm vào trong thời gian ngắn, sinh ra sự đồng cảm, đồng thời hình ảnh còn phải lãng mạn xinh đẹp, tươi mát tự nhiên, dù sao cũng không có ai thích xem quảng cáo, nếu như hình ảnh quảng cáo lại thô ráp xấu xí, người nhìn sẽ không muốn nhìn lại lần thứ hai.
"Đừng sợ, thử xem vũ khí kiểu mới của bạn đi!"
Đoạn quảng cáo xuất hiện, Diệp Tiện nhận ống kem đánh răng Bạch Nhân từ nhân viên công tác đưa đến, dưới đáy mắt thất thần đều là nghi ngờ.
"Kem đánh răng Bạch Nhân, chiết xuất từ tinh chất tự nhiên, có khả năng khử mùi hôi miệng hiệu quả!"
Đến đây, cảnh đầu tiên của quảng cáo đã xong, đạo diễn Triệu đáng ra phải gọi dừng, nhưng đoạn này Diệp Tiện diễn quá trôi chảy tự nhiên, làm ông trong nhất thời liền quên mất.
Không nghe thấy kêu dừng, Diệp Tiện cũng không dừng, trực tiếp bước vào cảnh thứ hai.
Chàng trai bóp kem đánh răng ra rồi bắt đầu đánh răng, lúc kem đánh răng vừa đụng phải hàm răng, vẻ uể oải mệt mỏi dưới đáy mắt liền biến mất, trong nháy mắt lại bắn ra tia sáng kinh ngạc cùng vui mừng.
Đôi mắt của cô rất đẹp, là hình bình hành xuất sắc nhất dưới nét vẽ trong truyện tranh, xinh đẹp lại quyến rũ, lông mi đen dày cong vút, lúc mở ra, giống như kéo ra hai đám mây đen, lộ ra những vì sao nhỏ vụn dưới đáy bầu trời.
Chỉ riêng màn biểu hiện của đôi mắt này thôi cũng đủ khiến người ta tò mò kem đánh răng trong miệng cô, có lực hút lớn như vậy sao?
"Tên nhóc này thật là thâm tàng bất lộ!"
Thượng Quan Vân Lễ chăm chú nhìn Diệp Tiện trong màn ảnh.
Từng biểu cảm nhỏ, không thay đổi một chút nào, hấp dẫn ánh mắt người nhìn, không hề thua kém một người chuyên nghiệp như hắn.
"Kỹ thuật diễn không tệ, cảm giác máy ảnh cũng rất tốt, tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú với cậu ta rồi.
"
"Không bằng như vậy.
.
"
Hắn có chút kích động mà quay mặt nhìn sang người đàn ông bên cạnh: "Đình Thâm, ra cái giá đi, tặng tên nhóc này cho tôi, tôi muốn nhận đồ đệ, tên nhóc này nhất định là nhân tài đáng bồi dưỡng!"
Ánh mắt Bạc Đình Thâm tập trung nhìn lên sân khấu, không quan tâm hắn.
Thượng Quan Vân Lễ nghĩ hắn đang định giá: "Bao nhiêu tiền, cho một con số đi? Nhưng đừng mở miệng ra con số trên trời đó.
"
"Cậu xứng sao?"
"?"
Thượng Quan Vân Lễ đầy dầu đều là dấu chấm hỏi, nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
"Cái gì? Cậu là đang nói tôi không xứng làm thầy của tên nhóc đó sao? Nói giỡn hả, một Ảnh đế Lam Sơn như tôi, lại không xứng làm thầy cho một thần tượng lưu lượng sao?"
Bạc Đình Thâm im lặng, im lặng luôn là hành động khiêu khích trí mạng nhất.
Thượng Quan Vân Lễ hăng hái: "Đình Thâm, cậu nói rõ ràng cho tôi.
.
Khoan đã, vừa nãy cậu nhìn trên sân khấu nói kỹ thuật diễn vụng về, không phải là nói tôi chứ?"
Không hiểu sao hắn lại bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ ngớ ngẩn này!
Bạc Đình Thâm: "Xem ra đi nước ngoài một chuyến, cậu đã biết tự hiểu rõ bản thân.
".
Danh Sách Chương: