Đôi mắt của Diệp Tiện rất xinh đẹp, Bàng Khải luôn đều biết điều đó, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng loại xinh đẹp này cũng giống như những minh tinh khác trong làng giải trí, bên trong đều tràn ngập ánh đèn kỳ quái của sân khấu cùng náo nhiệt đầy phồn hoa trong giới, cho dù bên ngoài thoạt nhìn rất chói mắt nhưng bên trong hào quang đó cũng đục ngầu không chịu được.
Lại chưa từng nghĩ, ngay trong nháy mắt này, ánh sáng phát ra nơi đáy mắt cậu ta còn sáng chói hơn cả dải ngân hà trên bầu trời.
Dứt khoát, bình tĩnh, còn có sự dũng cảm tuyệt đối, dường như bị lòng dũng cảm kia lây nhiễm, Bàng Khải ngơ ngác gật đầu.
Diệp Tiện nói xong, lập tức xông ra ngoài.
"Ô.
.
"
Yết hầu của con ngao Tây Tạng kia không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ, nó đang bước từng bước về phía đứa trẻ kia, cái miệng đang mở lớn của nó sắp sửa cắn đứt cổ của cô bé, Diệp Tiện đặt ngón trỏ vào giữa môi, huýt một tiếng vang dội, thanh âm bén nhọn đã thành công hấp dẫn lực chú ý của nó.
Con chó ngao xoay đầu lại, Diệp Tiện từ trên mặt đất nhặt lên một hòn đá nhỏ, vô cùng chính xác ném thẳng vào nó.
"Grào.
.
"
Cục đá đập mạnh vào giữa đầu, con ngao Tây Tạng gầm lên một tiếng, trong nháy mắt bị cô chọc giận, lông khắp người đều dựng lên, lập tức quay đầu đuổi theo cô.
Diệp Tiện xoay người liền chạy.
Bàng Khải nhìn bóng dáng chạy nhanh như gió của cô, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt nóng lên, hô hấp cũng trở nên ngưng trệ, vì sợ cảnh tiếp theo sẽ là hình ảnh cô bị con ngao kia xé ra từng mảnh.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy lại bế bé gái còn đang khóc thút thít kia lên, lảo đảo chạy thẳng về biệt thự của Mục gia.
Chó ngao Tây Tạng là loại chó hung mãnh nhất thế giới, vẻ ngoài cao lớn, sức lực dũng mãnh, rất giỏi tấn công, Diệp Tiện căn bản không thể chạy hơn nó, cũng không nghĩ sẽ chạy qua nó, cho nên ở thời điểm con chó ngao sắp nhào lên người thì cô giống như một con khỉ, linh hoạt bò lên trên cây.
Chỉ tiếc là vẫn chậm một bước, hàm răng của con chó ngao vẫn sướt qua cổ chân cô, nơi trầy da liền bắt đầu đổ máu ròng ròng.
May mắn là miệng vết thương không lớn, chỉ lớn cỡ móng tay cái, hơn nữa nằm ở nơi quần có thể che lại, quay phim hay lên TV hẳn là sẽ không có ảnh hưởng gì, chỉ là có chút đau.
"Đau.
.
"
Diệp Tiện đau đến mức hít khí lạnh, cúi đầu liền thấy con chó ngao đang giận dữ xoay quanh gốc cây, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ sốt ruột, phảng phất như miếng thịt đã đến miệng còn chạy mất.
Cô cong cong khóe miệng, đắc ý nở nụ cười, lại hướng về phía nó huýt sáo đầy khiêu khích.
"Đồ chó điên, có bản lĩnh thì tới đuổi ta đi, ngươi có bản lĩnh thì lên đây a!"
"Gâu gâu gâu!"
Con chó ngao kia giống như có thể nghe hiểu lời cô nói, ngẩng đầu lên nhe răng trợn mắt, ánh mắt đầy hung ác lớn tiếng rú to, từng dòng nước dãi chảy xuống từ khóe miệng nó, lấp lánh dưới ánh nắng chiếu rọi, bộ dạng hung hãn dọa người ta run sợ.
Nhưng Diệp Tiện một chút cũng không sợ hãi, không chỉ không sợ, còn ở trên cây điều chỉnh tư thế, nhàn nhã bắt chéo chân.
Tháng 6, tháng 7 là mùa dâu tằm chín mọng, mùi hoa quả xộc vào mũi, Diệp Tiện tiện tay hái vài quả dâu tằm to bỏ vào miệng, nước ép dồi dào, thơm ngọt ngon miệng.
"Ưm!"
Cô hưởng thụ nheo hai mắt lại, thuận thế ném lên đầu con chó ngao mấy quả, móc ngón trỏ, kéo dài giọng: "Ngươi lại đây đi --.
"
"Uông!"
Chó ngao bị cô chọc giận đến hai mắt đều phát sáng, đứng dưới gốc cây gầm rú không ngừng, bộ móng vuốt sắc bén bắt đầu điên cuồng cào lên thân cây.
Diệp Tiện đang nằm ung dung trên cây, bỗng nhiên cảm giác được thân cây từng đợt lay động, cuống quít nhìn xuống.
Dưới sự cào cấu của chó ngao, vụn gỗ cây dâu tằm giống như tờ giấy mà rơi rụng xuống.
Chết tiệt? Thế này mà cũng được sao!
Diệp Tiện luống cuống: "Đừng, đừng đừng, cẩu đại ca, đại ca, tôi sai rồi.
.
"
Cây dâu đong đưa càng ngày càng mạnh, Diệp Tiện trong lòng hốt hoảng, không ổn rồi, cô hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, khi nào thì Bàng Khải mới gọi người đến?.
Danh Sách Chương: