"Diệp Tiện, ngươi có hiểu thể nào là lễ.."
Giang Vãn Trạch vừa định trách cứ nàng, đã bị Bạc lão gia tử ngăn trở, "Trước mặt nghê thuật không có tuổi, bối phận gia đình, nếu vị thiếu niên trẻ tuổi này có kiến giải của mình, không ngại nói ra để giao lưu trao đổi
Diệp Tiện nhìn thoáng qua Trình Tĩnh Xu, hơi hơi nhướng mày," Vẽ là vẽ đẹp, chỉ tiếc là đồ giả, 2000 vạn này của Trình tiểu thư, sợ là uổng phí rồi.
"
" Cái gì? "
Dứt lời, mọi người đều khiếp sợ kjoong thôi, nhao nhao nghị luận.
Tridnh Tĩnh Xu không thể tin được mà nhìn nàng, như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần," Ngươi nói bậy..
Diệp Tiện, người không hiểu thì không nên ở chỗ này tùy ý đánh giá, phải hiểu được tôn trọng đối với tác phẩm nghê thuật.
"
" Bởi vì ta hiểu được tôn trọng tác phẩm nghệ thuật, cho nên mới phải vạch ra, bằng không muốn cho nó lấy giả làm thiệt sao? "
" Ngươi dựa vào cái gì nói nó là đổ giả? "
Trình Tĩnh Xu trả lời một cách mỉa mai, nhìn về bức tranh phía trên tựa như không biết đây là đồ giả.
Bạc lão gia tử cũng nhếch môi xem nàng.
Tất cả mọi người vẻ mặt nghiêm túc mà chờ nàng giải thích, Diệp Tiện thở dài, vòng ra đằng sau bức tranh," , là một trong những tác phẩm thành danh lúc đâu của họa sĩ Hạ Hòa Uyển, trình độ tác phẩm trân quý mà lại cực kì hiếm thấy, vào năm 08 tại đế đô Viên Bác có triển lãm qua một lần, nhưng xem qua triển lãm tranh lần đó, mọi người đều biết rõ, tại góc bên phải phía trên, chính là vị trí này..
"
Nàng chỉ vào góc phải phía trên của bức tranh," Có một cái bóng tròn.
"
Cái bóng tròn này là nguyên thân khi còn bé đã nghịch ngợm, cầm ngọn nến không cẩn thân nhỏ lên, Hạ Hòa Uyển lúc đó vốn là chuẩn bị dùng kĩ thuật đem cái bóng tẩy đi, nhưng bởi vì bức tranh này là nàng vì kỉ niệm tình yêu của mình cùng chồng mà vẽ lên, hiện tại lại có kết tinh tình yêu Tiểu qua loa rơi xuống, liền cảm thấy rất có ý nghĩa, nên cuối cùng là không có xóa.
" Nói giỡn sao! "Trình Tĩnh Xu chán ghét nhìn nàng," năm 08, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể đi đến triển lãm tranh kia, hơn nửa cho dù đi qua lại làm sao có thể nhớ rõ, đừng thêu dệt vô cớ.
"
" Ta quả thật không có đi qua, nhưng ta nói đúng sự thật, những người đang ngồi ở đây có người nào đi qua không, ta cũng không biết.
"
" Năm 08, triển lãm tranh Hạ Hòa Uyển ở Viên Bác? "Bạc phụ như là nhớ tới cái gì, trầm ngâm một chút, sau đó nhìn qua Bạc Đình Thâm," Đình Thâm, ta nhớ khi ngươi còn bé, nãi nãi có mang ngươi đi một lần, ngươi còn nhớ không? "
Đình Thâm từ nhỏ đã có trí nhớ kinh người, chỉ cần những việc đã xem qua đều là không quên được, nếu như Đình Thâm còn nhớ rõ, có lẽ chính là không sai đâu.
Diệp Tiện nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn qua Bạc Đình Thâm, đỉnh cấp lão đại chính là đỉnh cấp lão đại ah, năm 08 lúc đó, nắm có lẽ mới mười mấy tuổi? Nhỏ như vậy mà đã bắt đầu đi đến những nơi cao nhã như vầy rồi, quả nhiên đại lão đều là sống trong hoàn cảnh an nhàn sung sướng mà lớn lên.
Không ngờ, nam nhân liền đầu cũng chưa ngẩng lên, tựa hồ đối với chuyện này một chút hứng thú đều không có," Không nhớ rõ.
"
Hừ~
Trình Tĩnh Xu âm thầm đắc ý, tổng giám đốc từ nhỏ bên trong mấy đại gia tộc nổi tiếng là thiên tài, chuyện mà ngay đến cả hắn cũng không nhớ rõ, khẳng định không tồn tại, Diệp Tiện này, muốn vu oan nàng, kết quả cắn ngược lại đến trên mình đi.
" Ngươi còn lời gì để nói? "
" Trí nhớ của ca chính là sẽ không sai.
"
Giang Vãn Trạch đen mặt nhìn Diệp Tiện, nhìn cái biểu hiện kia, chính là nếu như không phải ngại có người ở đây, hắn có thể đem nàng đánh một trận," Diệp Tiện, còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Nhanh đi xuống.
"
" Không sao, ngoại trừ cái bóng kia, ta còn có phương pháp khác.
"
Diệp Tiện đem ngón tay chỉ qua phía dưới cùng của bức tranh.
" Các ngươi xem, bức tranh này tuy là bắt chước vô cùng giống thật, nhưng quan sát cẩn thận có thể thấy rõ những khuyết điểm nhỏ nhặt, ví dụ như ánh sáng cùng bóng tối của hai bên Xuân hoa cùng Thu thực, so với bức tranh thật có khác biệt rất lớn.".
Danh Sách Chương: