Ban đầu Diệp Tiện nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi nhưng con chó ngao Tây Tạng kia lại muốn lao đi cắn xé tổng giám đốc, cô đã chuẩn bị nhảy xuống gốc cây, lại không nghĩ tới, tổng giám đốc thế mà có súng gây mê, hơn nữa bắn còn rất chính xác, một phát trúng luôn!
Cô hoàn toàn ngây người, nhìn người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời buông súng gây mê xuống, từng bước đi về phía mình, cô chỉ cảm thấy ánh sáng quanh người hắn còn sáng hơn mặt trời đang thiêu đốt trên đầu.
Ông chủ trong giấc mơ của tôi là một người giàu có, một ngày nọ, hắn lái chiếc Lamborghini, cầm khẩu súng gây mê, từ bên ngoài khu rừng đi đến, đón tôi xuống khỏi cây dâu tằm.
Bạc Đình Thâm đi đến dưới cây dâu bị đổ nát, nhìn Diệp Tiện đang ôm chặt lấy cành cây như con lười.
"Xuống dưới."
Giọng nói của người đàn ông rất lạnh lùng, giống như kết băng, nhưng trong lòng Diệp Tiện đang cực kì kinh sợ và biết ơn, nên không cảm nhận được gì, chỉ nhanh nhẹn gật đầu rồi trèo từ trên cây xuống.
"..."
Không ngờ, vì quá kích động, khi bước xuống chân cô run lên một chút, lòng bàn chân bị trượt, cả người rơi tự do xuống đất.
Diệp Tiện nhanh chóng che lại mặt, té ngã bị thương ở chỗ nào cũng đều không thể trúng khuôn mặt đẹp trai này được, nếu không thì bát cơm cũng coi như mất luôn.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp xúc thân mật với mặt đất, nhưng không ngờ giữa đường chợt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bị ai đó ôm lấy, hai tay theo bản năng liền ôm lấy người đỡ mình.
"Ân."
Tiếng đàn ông kêu rên đầy gợi cảm vang lên trên đỉnh đầu, Diệp Tiện chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là yết hầu đang nhấp nhô lên xuống.
Yết hầu này..
Hình như hơi quen mắt thì phải?
Mục Tích Tùng, Đường Nam và Bàng Khải vừa từ trên xe xuống liền nhìn thấy một màn như vậy.
Diệp Tiện giống như một cô gái mảnh mai nằm trong ngực tổng giám đốc, bàn tay nắm chặt cơ bắp của giám đốc.
Ba người: "..."
"Tôi đi!"
Ánh mắt Diệp Tiện dần dần dời lên trên, khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn không gì sánh kịp của Bạch Đình Thâm, liền sợ hãi đẩy hắn ra.
Đáng tiếc, với chút sức trói gà không chặt của cô thì đẩy không nổi
"Tổng, tổng giám đốc, tôi xin lỗi, tôi không đè anh bị thương chứ?"
Vốn dĩ cô rất áy náy, nhưng khi nói ra lời nói lại lung tung lộn xộn..
Ôi trời, tại sao lại nói lời dễ hiểu nhầm thế chứ!
"Ý của tôi là tôi không ngã đè nặng anh chứ? Cũng không phải..
Tổng giám đốc, cảm ơn anh, nhưng trước đó anh để tôi xuống đi!"
Lưỡi cô như xoắn lại, nói không rõ ràng đến bản thân cô nghe còn khó chịu.
Bạc Đình Thâm nghiêng đầu, nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay vạm vỡ của hắn.
Diệp Tiện cũng nhìn theo..
Móng vuốt run lên, hóa ra là chính mình đang nắm chặt tay hắn không buông!
"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"
Cô vội vàng buông tay ra, thẳng người muốn nhảy ra khỏi người hắn, không ngờ, Bạc Đình Thâm lại nắm chặt bàn tay của cô, mím môi đi đến xe ô tô.
Diệp Tiện: "..."
"Diệp tiên sinh, anh không sao chứ?"
"Diệp tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu Tiểu Á nhà chúng tôi, thật sự rất cám ơn anh!"
Mục Tích Tùng và Đường Nam quan tâm vây lại hỏi thăm, Tiểu Á cũng nhón chân nhìn Diệp Tiện, cất giọng đáng yêu cảm ơn cô: "Anh đẹp trai, cảm ơn anh đã cứu Tiểu Á~Anh đẹp trai có bị chó lớn cắn không ạ?"
"Không..
Không."
Diệp Tiện cười ngại ngùng, hiện tại có bị cắn hay không đều không quan trọng, quan trọng nhất bây giờ chính là cô đang là một "người đàn ông" vậy mà lại nằm ở trong ngực tổng giám đốc, lại còn dùng kiểu ôm công chúa nữa, cũng quá kỳ quái rồi!
Hơn nữa liệu tổng giám đốc có cảm thấy thân thể của cô rất mềm mại không, từ đó có phát hiên ra điều không nên phát hiện..
Diệp Tiện cố gắng gồng cứng cơ thể mình, dứt khoát, khoảng cách từ cây dâu đến Lamborghini chỉ còn vài bước nữa.
Cuối cùng cũng tới rồi!
Lúc đến cửa xe, Bạc Đình Thâm dừng lại một chút, nhìn thân thể cứng ngắc của cô liền một tay ném cô vào ghế sau.
.
Danh Sách Chương: