Vân Yến khoanh tay nhìn Kim Bảo, khóe môi hơi giật.
Con rùa biển này lấy cái chân này đâu ra vậy?
Cô chỉ bảo nó đi tra hỏi thông tin thôi mà?
Quả nhiên cô không nên cho nó đi một mình.
"Kim Bảo." Vân Yến lên tiếng, âm thanh đầy bất đắc dĩ.
Con rùa trên giường hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lại cô.
"Nói cho ta nghe, cái chân này ngươi lấy ở đâu ra." Vân Yến một tay nắm cả thân nó, ánh mắt đầy hung hăng, tức tối.
Cả người Kim Bảo treo lơ lửng trong không trung, chân thì bị cô nắm lấy, vô lực không biết làm gì, Kim Bảo đành hướng mắt về phía cô.
"Tất nhiên là từ lũ dơi mà chủ nhân ghét nhaaa." Kim Bảo chớp hai mắt tròn xoe như hai viên bi, từ cuối còn đặc biệt kéo dài âm thanh.
Vân Yến: "..." Con nhóc này đang kéo thù hận cho cô.
Nhất định là vậy!
Cô muốn vứt nó về biển!
Không nuôi cái thứ này nữa!
Kim Bảo bỗng chốc lại biến thành thiếu niên tuấn mỹ, trọng lượng đột nhiên tăng khiến Vân Yến không trụ vững liền ngã xuống giường.
"Chủ nhân, em có phải là rất soái không?" Kim Bảo đè trên người cô, nháy mắt một cái.
"Rùa biển như ngươi cũng biết thế nào là xấu đẹp à?" Vân Yến nén cảm giác muốn chặt đầu con nhóc này lại, mày đẹp hơi nhướng lên.
"Chủ nhân nha, thật là quá đáng, hôm trước trên giường ngọt ngào bao nhiêu, bây giờ lại tuyệt tình bấy nhiêu." Kim Bảo mếu môi, y hệt mấy tiểu bạch kiểm đang giận dỗi phú bà.
Vân - phú bà - Yến cảm thấy con mẹ nó đau não, hôm nay rùa biển ăn trúng gì rồi à? Bình thường Kim Bảo rất ngoan mà.
"Ký chủ, tôi thật không ngờ cô lại là người như vậy." Giọng nói của 000 vang lên trong đầu cô, nghe vô cùng thất vọng.
"Ngươi thì biết cái quỷ gì." Vân Yến trợn mắt.
"Không, tôi biết cô thích chơi nhân thú, đặc biệt là còn với một con rùa mà mình nuôi lâu năm." 000 âm thầm chấm nước mắt, thương tiếc cho số phận của Kim Bảo.
Vân Yến: "..."
"Biến lại thành hình dạng nguyên thủy của ngươi, mau." Cô gằn giọng.
Kim Bảo bĩu môi, một làn khói xoay quanh nó, từ mỹ thiếu niên biến thành một mỹ nhân có nhann sắc khuynh thành, mặt đỏ ửng như say rượu.
Chỉ trong phút chốc, Vân Yến đã biết lý do mà Kim Bảo lại trở nên như thế.
Chắc chắn nó ăn thịt của bọn dơi vừa mới uống rượu xong, may lần này ít, nếu mà nhiều như mấy lần trước thì cô không chắc cái thuyền này còn bao nhiêu người sống.
Hệ thống vô tình đọc được suy nghĩ của Vân Yến: "..." Lần trước?...!
Cửa phòng cô lại bị mở toanh ra.
Hai cô gái đang vui vẻ vừa bước vào đã đứng im như tượng.
Hương Khê và Trương Phi như bị hóa đá trước tình cảnh này.
Cô gái có khuôn mặt thanh tú hơi nhăn mặt oán trách cô gái đang đè lên mình.
Cô gái còn lại vẫn tiếp tục đè lên người phía dưới, khuôn mặt sắc sảo yêu kiều như đóa hoa hồng đẹp nhất thế gian, môi đỏ mọng chu ra như đang giận dỗi.
"Hai người tiếp tục đi, chúng tôi đã làm phiền rồi." Trương Phi và Hương Khê mau chóng rời khỏi hiện trường, còn tốt bụng khóa cửa hộ cho hai người.
Vân Yến: "..."
"Con rùa say rượu này." Sự kiên nhẫn của Vân Yến đã mất, hai mắt cô lóe lên tia tàn nhẫn.
Kim Bảo đột nhiên cảm thấy lạnh xương sống.
...!
"Phù, phù..." Kim Bảo đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy, tay vỗ ngực thật mạnh để lấy bình tĩnh.
"Thì ra là mơ, là mơ..." Nhớ đến những thứ kinh khủng xảy ra trong giấc mơ này, Kim Bảo thật sự ám ảnh đến già.
Bị chủ nhân róc thịt thật là đau mai rùa của bổn rùa thân nha...!
Kim Bao run cả người sau đó lắc lắc mai rùa của mình, cuộn người vào chăn ấm áp mà ngủ.
Bổn rùa thần vẫn là ngoan ngoãn ngủ vậy, không nên ăn thịt bừa bãi là được.
Vân Yến đang ngồi ở góc cửa sổ thấy Kim Bảo tỉnh dậy rồi ngủ tiếp cũng không nói gì, tiếp tục làm việc của mình.
Âm thanh lạch cạch của bàn phím vang lên khắp cả phòng, ánh sáng yếu ớt từ laptop chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cô.
Vân Yến có chút đau mắt, tay khẽ dụi vài cái.
Chính phủ của đất nước này thật sự làm ngơ bọn dơi rồi, thợ săn huyết tộc thì không còn được chục người.
Để đưa thợ săn huyết tộc trở lại, chắc sẽ cần chút thời gian để đe...!à không thuyết phục chính phủ một chút.
Có được sự sợ hãi, à không gọi là sự tin tưởng của chính phủ mới đúng, Vân Yến nghĩ chắc việc đưa thợ săn huyết tộc trở về sẽ thuận tiện hơn.
Vân Yến dừng bàn tay gõ phím lại, khuôn mặt lại cảnh giác nhìn xung quanh.
"Đêm rồi cho bà mày làm việc, hù dọa cái quần!" Vân Yến cục súc nói.
Âm thanh vang trong phòng cũng không ai đáp lại.
Nhận thấy cái tên khỉ nào đó đã đi, Vân Yến lại rũ mắt làm việc.
Nếu tên này lại lẩn quẩn quanh phòng cô lần nữa, thì lần sau cái đầu của hắn chính là buổi sáng của Kim Bảo.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ánh trăng phủ lên tấm lưng trần của nam nhân, dường như có thể thấy rõ từng đường nét trên cơ thể tuyệt mỹ của hắn.
Hạ Viễn mặc quần áo vào, hướng mắt nhìn tiểu yêu tinh vẫn đang say mê ngủ trên giường.
Hôm nay tiểu bảo bối thật hăng say nha, chơi cùng hắn tận gần mười trận, không chỉ là ở thư phòng, mà còn ở ban công, còn chiều hắn ngay cả ở nhà tắm.
"Hạ Duật chết làm em vui đến vậy?" Hạ Viễn nheo mắt, tay chạm nhẹ vào khuôn mặt xinh đẹp của Mỹ Lạc.
Mỹ Lạc rên một tiếng rồi tiếp tục ngủ say.
"Cốc."
Cửa bị gõ, Hạ Viễn không nhanh không chậm kêu một tiếng: "Vào đi."
"Thiếu gia, Hạ tam thiếu gia hiện tại đã bị bất tỉnh, dù kêu thế nào cũng không chịu tỉnh dậy, ngay cả dùng giọt máu tinh khiết mà Chu gia tặng cũng không có tác dụng." Huyết tộc cấp thấp đi vào, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Hạ Viễn cau mày, mắt dần dần đỏ lên, thể hiện rằng hắn đang rất tức giận.
Lên thuyền chưa được nửa tháng, Hạ gia hắn đã tổn thất nặng nề như vậy.
Hạ Duật bị giết chết.
Hạ Nhi - đứa con riêng của lão cha cũng bị cú sốc tâm lý.
Hạ Đông thì bất tỉnh không rõ nguyên nhân.
Rốt cuộc là Hạ gia hắn đã đắc tội với đại gia tộc nào rồi?
Không được, nếu chuyện này cứ kéo dài như thế, chắc chắn lão cha sẽ tức giận, khi đó hắn có muốn kế thừa cái chức gia chủ Hạ gia này cũng rất khó.
"Báo cho Hạ lão gia biết tất cả mọi chuyện này để ông ta giải quyết, càng nhanh càng tốt." Hạ Duật cầm ly rượu vang trên bàn, lắc nhẹ.
"Thiếu gia..."
"Còn chuyện gì?" Nhìn thấy bộ dạng e dè của huyết tộc, Hạ Viễn có chút nghi hoặc.
"Theo như thuộc hạ nghe ngóng được thì tình hình trên thuyền có chút hỗn loạn, hơn mười huyết tộc bảo vệ vào ban ngày đã bị giết, người nào cũng không toàn thây.
Phía trên cho người điều tra thì phát hiện ra, bọn họ là bị một con quái vật ăn thịt, nước bọt vẫn dính ở đấy, bây giờ bọn họ sẽ lấy mẫu máu của mỗi người trên thuyền để tìm ra hung thủ."
Hạ Viễn càng nghe, trong lòng lại càng đặt ra nhiều nghi vấn.
Hệ thống an ninh của chiếc du tàu vốn dĩ không kém đến nổi mà cho một con quái vật đi vào đây mà không ai biết.
Hầu hết trên du thuyền đều là mấy cái bình máu di động, cực kì vô hại.
Còn lại thì là mấy huyết tộc có địa vị cao, sẽ không rảnh tay mà giết mấy huyết tộc cấp thấp chuyên làm bảo vệ đó.
Bọn họ đã khiến cho một con quái vật lạc vào chiếc thuyền này rồi.
Hạ Viễn xoa mi tâm, liếm bờ môi khô khốc của mình.
Thật rắc rối.
Đáng lẽ đây sẽ là một chuyến nghỉ dưỡng của hắn cùng với tiểu yêu tinh này, sau bao ngày vất vả trên mặt đất.
"Gọi bình máu số năm vào." Hạ Viễn cởi nút áo sơ mi cho thoáng đãng, giọng nói thập phần lười biếng lại mang theo chút quyến rũ.
"Vâng, thuộc hạ đã rõ." Huyết tộc cấp thấp lùi xuống.
Khoảng nửa tiếng sau, huyết tộc cấp thấp mới lại xuất hiện, phía sau là một cô gái, mái tóc dài che khuất đi khuôn mặt của cô ta.
Hạ Viễn vươn tay tóm gọn cả người cô gái ấy, nhẹ nhàng áp mặt vào cổ của cô ta.
Bàn tay hạ tiện tự do sờ soạng thân thể của cô gái, không kiêng nể gì mà vuốt ve phần da trắng muốt của cô gái.
Hạ Viễn cong môi, bá đạo lên tiếng.
"Được ta hút máu chính là vinh hạnh của cô."
Cô gái trong lòng Hạ Viễn hơi run, tay siết chặt hai vai hắn.
Răng nanh sắc nhọn dần đâm sâu vào da thịt thơm ngon, máu từ đó ứa ra như một bức tranh nghệ thuật điềm mỹ.
Cô gái vì đau mà nhăn mi lại, khó chịu rên rỉ.
Hạ Viễn dường như bị âm thanh của cô gái kích thích, hút càng càng mạnh bạo hơn.
Màu tanh lẩn quẩn xung quanh, khiến bao huyết tộc cấp thấp cảm thấy khô khốc cổ họng.
Danh Sách Chương: