"Mấy người nghĩ súng của tôi nhanh hơn? Hay là xe cảnh sát đến nhanh hơn."
Vân Yến tàn khốc quỷ quyệt nói, một tay hướng họng súng về phía Du ca, tay còn lại vẫn còn ôm bụng đau khổ.
Bọn bắt cóc và khách hàng: "..."
Sớm biết cô ta thần kinh như vậy, bọn họ đã giả vờ làm nhân viên bệnh viện tâm thần rồi bắt cô ta vào đó.
Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đến, bọn bắt cóc bắt đầu hoảng loạn thật rồi, ngay cả khách hàng cũng định bỏ chạy, nhưng vì cây súng trên tay cô quá đáng sợ, cũng không ai dám nhúc nhích.
Thấy vậy Vân Yến nhìn ra ngoài một chút, nhưng vì trời quá tốt nên cô không thể thấy rõ được tình cảnh bên ngoài.
Bọn người cảnh sát thực ra đến nhanh hơn cô nghĩ.
"Cảnh sát tới rồi." Cô hảo tâm nhắc nhở bọn bắt cóc một tiếng,"Không chạy à?"
Bọn bắt cóc trợn mắt, một câu cũng không đáp, chỉ có mình Du ca là đủ can đảm lầm bầm tự hỏi mình là cô tự cởi trói lúc nào.
Hành vi chậm chạp của bọn họ thật sự làm Vân Yến tức cười.
Bọn bắt cóc thiểu năng như vậy không biết là ai bỏ tiền ra thuê nữa.
"Anh kính đen." Vân Yến hướng nòng súng về phía tên khách hàng mà Du ca vừa đưa vào, kêu một tiếng.
Tên đeo kính đen giật mình, cứng đờ một lúc, sau đó lại rụt rè chỉ vào mình ý hỏi là cô gọi hắn sao.
"Đúng vậy, ai bảo anh bắt cóc tôi vậy?"
Kính đen lắc đầu lại gật đầu, sau đó rối rắm nhìn Vân Yến, lại dùng ngôn ngữ cơ thể để diễn đạt thay cho lời nói của mình.
"Không có miệng sao?" Sắc mặt của cô đen như than, hiển nhiên là cô đang rất tức giận, lại đang đau bụng, tâm trạng không thể nào thoải mái được.
Du ca nhìn nhìn kính đen một chút, sau đó tốt bụng nhắc Vân Yến, "Bà cô tiểu thư, hắn bị câm."
Vân Yến: "..."
Đờ mờ, người đứng sau rất biết trêu chọc cô!
Tiếng xe cảnh sát ngày càng gần, Vân Yến lại vuốt vuốt mặt, lại than thở trong lòng vài tiếng.
Không biết cô đã nghĩ gì mà tự nhiên lại ôm bụng ngã xuống đất, dùng tay chà xát mặt làm cho khóe mắt mình hơi đỏ, khuôn mặt vì thế cũng có chút bẩn, thoạt nhìn trông vô cùng đáng thương.
Bọn bắt cóc đột nhiên thấy bà cô tiểu thư này muốn ăn vạ cũng chỉ trừng mắt nhưng không ai dám lại gần vì sợ cô lại nổi điên nổ súng bắn bọn họ, khi đó thì mạng cũng không còn.
Thật ra Vân Yến không nổi điên, lúc nãy nghe thấy được tiếng bước chân của cảnh sát nên cô mới giả vờ mình bị thương một chút, như vậy cảnh sát mới không nghi ngờ.
Bởi vì nguyên chủ là một cô tiểu thư tay gà trói cũng không chặt, nếu bị bắt cóc mà không thảm hại chút nào thì sẽ dẫn đến nhiều nghi hoặc.
Phải thảm thảm thảm...!một chút nữa đã.
Suy nghĩ một chút, Vân Yến lại lấy cát ở dưới đất chà chà lên váy và tay mình, sau đó đáng thương rũ mắt, thoạt nhìn như thỏ con bị khinh dễ.
Trong mắt bọn bắt cóc cô lại trở thành kẻ điên bắt đầu ăn vạ.
Rõ ràng mới nãy còn hăm dọa, còn mắng bọn họ thiếu năng, tích tắc liền ngã xuống ăn vạ, cô có còn liêm sỉ hay không?
Hừ, cái cô tiểu thư đủ trò này!
Cảnh sát rất nhanh liền chạy vào, trên tay cầm súng bao quanh bọn bắt cóc.
"Cảnh sát đây! Các ngươi mau đưa hai tay lên cao và bỏ tất cả vũ khí xuống để nhận được sự khoan hồng từ pháp luật!"
Tiếng hô của cảnh sát rất to, bọn cướp hoảng sợ quỳ xuống ngoan ngoãn chịu trói.
Thấy bọn bắt cóc chịu thỏa hiệp như vậy, sắc mặt cảnh sát dễ chịu hơn hẳn, bắt đầu bắt người về đồn.
"Liên Tích tiểu thư." Hai người cảnh sát lại gần Vân Yến, ân cần hỏi thăm.
Rất nhanh một trong hai người họ liền nhận ra trong tay Vân Yến có súng làm cho bọn họ lập tức dè chừng cô, người nọ chỉ vào thanh súng đen trong tay cô, hạ giọng hỏi.
"Liên Tích tiểu thư, thứ này?"
Vân Yến nhẹ nhàng mở mắt, đáy mắt có một khoảng mơ hồ.
"Là súng giả mà tôi vừa nhặt được, chắc vì đây là xưởng đồ chơi, lúc nãy nhờ có thứ này mà bọn bắt cóc mới không khinh dễ tôi."
Vừa nói Vân Yến vừa chứng minh cho họ thấy, quả nhiên chỉ có một tia nước nhỏ được bắn ra từ nòng súng đen ngòm.
Cảnh sát mau chóng an ủi Vân Yến, sau đó lấy một cái chăn mỏng đắp cho cô.
Thực ra cảnh sát rất tán thưởng cô, tuy bị bắt cóc nhưng vẫn đủ bình tĩnh mà xử lý, chứng tỏ cô có tâm lý rất tốt.
Bọn bắt cóc sau khi bị bắt lại cùng vị khách hàng kia thì bị đưa đi thẩm vấn.
Còn Vân Yến sau khi lấy khẩu cung cũng được cảnh sát đưa về tận nhà.
"Cảm ơn." Vân Yến nghiêng đầu nói với cảnh sát, một bộ dạng thực hiểu chuyện chọc người thương tiếc.
Cảnh sát đưa cô về là một cô gái, nhìn thấy cô ngoan hiền như vậy lại bị bắt cóc, không khỏi đau lòng.
"Cô đừng sợ, chúng tôi sẽ giải quyết bọn bắt cóc này sau đó tìm ra người đứng sau, buộc hắn phải đối đầu với pháp luật!" Nữ cảnh sát trẻ nói như đinh đóng cột.
"Được, cảm ơn cô rất nhiều." Vân Yến lười nhác nở nụ cười, trông vô cùng yêu dã.
Nữ cảnh sát nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng không khỏi lộp bộp vài tiếng, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Cô gái này trông rất phúc hắc, giống như nam chính trong tiểu thuyết tối qua mà cô đọc!
Người gì mà đẹp chết đi được.
_____
Về đến Liên gia, không ngờ người đầu tiên chào đón cô là Liên Kỳ, cô ta đơn độc đứng trước cửa nhà Liên gia, khuôn mặt đơn thuần không chút cảm xúc.
Nhìn thấy Vân Yến bước từ xe cảnh sát xuống, Liên Kỳ nhàn nhạt nhìn cô.
"Nghe nói chị bị bắt cóc? Nhưng trông cũng không tệ đấy chứ?" Liên Kỳ cong môi châm chọc.
Vân Yến nhún vai đáp: "Xác thực không tồi, bọn bắt cóc đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng không mất chút da thịt nào."
"Chị tốt nhất là đừng làm bất kì chiêu trò gì để mọi người để ý đến chị nữa." Liên Kỳ nghiêng người sang một bên nhường đường cho cô vào nhà, giọng điệu phảng phất chút bực tức.
"Bị bạn trai cũ của tôi phũ phàng nên bây giờ em giận chó đánh mèo với tôi à?" Vân Yến không di chuyển, ngả ngớn cười không khác gì lưu manh đầu đường xó chợ.
"Đúng vậy, chị có ý kiến sao?" Liên Kỳ không vui dỗi lại, sau đó mặc kệ Vân Yến mà chạy vào nhà.
Nhìn bóng dáng của Liên Kỳ khuất xa dần, đáy mắt Vân Yến hiện lên vẻ suy tư.
Suy nghĩ cả ngày trời cô cũng không quyết định được là nên ăn chocolate trắng hay chocolate đen.
Mà thôi, chỉ có trẻ con mới lựa chọn còn người lớn thì lấy hết!
_
Nghe tin Vân Yến bị bắt cóc, Vương Âm chạy trối chết sang Liên gia hỏi thăm.
"Nữ thần họ Liên của tôi ơi!" Giọng nói của Vương Âm từ ngoài cửa nhà Liên gia vọng vào, ngay cả Liên Kỳ ở trong nhà cũng nghe thấy.
Vân Yến hiện tại vẫn chưa vào nhà, chỉ mới chậm chạp bước được vài bước thì bị Vương Âm giữ lại hỏi chuyện.
"Lại không có điếc." Vân Yến lạnh nhạt đáp.
Vương Âm hơi sửng sốt, nhìn quanh cô một vòng, sau khi xác nhận rằng cô không có chuyện gì, hắn mới bắt đầu lên tiếng.
"Cậu bị bắt cóc sao? Có bị thương về tâm lý hay không? Đã điều tra ra ai chưa? Liên cô chú đã biết chưa?..." Vương Âm hỏi rất nhiều, lại rất dồn dập làm cho cô một câu cũng không đáp được
"Tới đồn cảnh sát hỏi đi." Vân Yến không mặn không nhạt đáp lại.
"Bị chấn thương tâm lý thật rồi sao..." Vương Âm lầm bầm, ánh mắt thương hại nhìn Vân Yến.
Vân Yến: "..."
Nói nhiều như vậy mà hắn không cảm thấy khát nước hay sao?
Chắc chắn kiếp trước Vương Âm là cái loa phát thanh nên kiếp này mới có thể nói không ngừng nghỉ.
"Vương Âm tiên sinh, giờ mình phải đi ngủ, xin lỗi vì không thể đến được buổi trình diễn thời trang nha?"
Để Vương Âm không lầm bầm lải nhải nữa Vân Yến đành lịch sự đuổi người.
Thực sự thì cô có chút đói bụng...!
Mà bây giờ thì cũng tối rồi, chocolate chắc là nhớ cô lắm.
Vì một lần nữa bị Vân Yến làm cho sửng sốt nên Vương Âm đành thỏa hiệp đi về, hắn quyết định mai sẽ đến thăm người sau.
Sau khi Vương Âm trở về, Vân Yến ôm bụng vì cảm nhận được sự ê ẩm từ bụng truyền đến nên bước chân cô lại nhanh hơn một chút.
Đèn vàng trải dài vô tận trên con đường, cả người thiếu nữ nhuốm lên một tầng ánh sáng vàng, bóng đen của cô kéo dài theo từng bước chân mà di chuyển.
Sau khi thiếu nữ bước vào nhà, khuôn viên Liên gia lại trở về yên lặng, không một tiếng động.
Đêm nay bầu trời bị một tầng mây mỏng che khuất, cả đêm trăng sao cũng không có hiện ra.
Trái ngược với Liên gia yên tĩnh, ngoài đường lại náo nhiệt lạ kì, tạo nên một sự đối lập kinh điển.
Danh Sách Chương: