Mục lục
Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vài ngày sau đột nhiên Liên ba mẹ lại nói chuyện cùng Vân Yến, ôn nhu dỗ ngọt bảo cô đi khuyên nhủ Liên Kỳ một chút.


Bởi vì Liên Kỳ đã hai ba ngày không ra khỏi phòng rồi, ăn uống cũng rất ít thế nên cặp cha mẹ già này cảm thấy vô cùng lo lắng.


Tuy là nói như vậy, Liên ba mẹ cũng chỉ là ôm kỳ vọng được Vân Yến đáp ứng, bởi việc cô không thích Liên Kỳ đã biểu hiện rõ ra mặt.


Nhưng là Vân Yến đáp ứng rất nhanh khiến cho Liên ba mẹ có điểm khó tin, sau khi hỏi đi hỏi lại chục lần, cả hai mới chịu tin được sự thật là cô có chút ít quan tâm đến Liên Kỳ.

Vì thế nên là họ lại tiếp tục đi công tác, để lại hai chị em ở Liên gia.


Còn về phần Vương Thừa Vũ và Cố Vi, tuy Liên phu nhân và Liên lão gia cũng đoán được vài phần nhưng họ cũng không nghĩ xen vào chuyện của con cái, nếu họ ra mặt thì mọi chuyện sẽ có chút ngượng nghịu.


Với cả chuyện tình cảm cũng khó mà ép buộc, không có người này lại tìm người khác, Liên ba mẹ không nghĩ buộc con gái mình vào quả bom nổ chậm.


Bởi vì được nhờ vả nên Vân Yến đã đứng trước căn phòng của Liên Kỳ được hai tiếng, sau khi cô đảo mắt suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cô cũng chịu vươn tay gõ cửa.


"Em gái, gặp nhau một chút đi?" Vân Yến đưa ra lời đề nghị với người bên trong, nhưng lại pha chút trêu chọc, "Tôi nhớ em rồi."
Bên trong căn phòng u ám thiếu nữ tóc nâu chợt giật mình theo bản năng nhìn về phía cửa nơi phát ra giọng nói.


Nghe lời trêu chọc của Vân Yến, Liên Kỳ nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng.


Liên Kỳ sờ sờ cổ họng đôi mắt sưng húp và cổ họng khô khốc của mình, đáy mắt hiện lên chán ghét.


Vân Yến dường như cảm thấy có gì không ổn, lại gõ thêm vài cái.


"Em gái, em gái?"
"Chị muốn thứ gì?"
Âm thanh nhàn khàn của Liên Kỳ phát ra từ trong phòng, nhưng là cửa phòng cũng không có mở.


"Ba mẹ kêu tôi đến đây an ủi em nha, nếu chuyện của Vương Thừa Vũ làm em buồn thì tôi có thể xử lý Cố Vi giúp em." Vân Yến rất hào phóng đề nghị.



Có lẽ là Liên Kỳ không tin người ngoài cửa là Vân Yến nên một hồi lâu cũng không trả lời.


"Chị định làm trò quỷ yêu gì?"
"Không phải em nói em rất quý tôi, lại rất nhớ thương tôi sao?" Vân Yến thở dài, bĩu môi nói.


"Xin lỗi, lúc đó còn non trẻ, nếu như không có chuyện gì nữa thì không cần làm phiền tôi." Liên Kỳ lạnh mặt, âm thanh có phần tự phụ.


Vân Yến hơi mỉm cười, "Em trưởng thành cũng thật nhanh nhưng nếu em không chịu ra thì tôi liền đập cửa kéo em ra, em cảm thấy thế nào?"
Phỏng chừng là Liên Kỳ bị Vân Yến dọa sợ nên cũng không có tiếp tục lên tiếng.


"Tại sao không dùng chìa khóa?" Mắc gì phải đập cửa phòng của cô ta?
Biết Liên Kỳ đang tức giận, Vân Yến được bước lấn tới, tiếp tục chọc tức cô ta.


"Tôi thích, cả cái Liên gia này cũng là của tôi cả, em cản tôi được sao?" Vân Yến ôn nhu trả lời nhưng lời nói lại vô cùng tự phụ kiêu ngạo.


"À."
Vân Yến nhướng nhướng mày, hôm nay cô em gái đột nhiên quên mất nhân thiết của mình là bạch liên bông sao?
Cửa phòng mở ra rất nhanh, Vân Yến cũng nhanh chân lùi ra mấy bước, ý cười đậm vẫn giữ nguyên trên mặt.


Thấy Vân Yến vẫn vẹn nguyên xinh đẹp, đáy mắt Liên Kỳ xẹt qua một tia u ám nhưng rất nhanh liền mất.


"Chị Liên Tích."
Giọng nói của Liên Kỳ thập phần êm ái dịu dàng như kẹo bông.


Thấy Liên Kỳ trong phòng và ngoài phòng là hai người khác nhau, Vân Yến không khỏi nhướng nhướng mày.


"Làm sao?"
Vân Yến trả lời thập phần tùy ý...!lại có phần khiêu khích.


Liên Kỳ giật giật mi mắt.



Không phải cô vừa mới gọi cô ta ra sao? Bây giờ lại giả vờ như không làm gì là có ý gì? Định trêu chọc cô ta?
"Không phải chị bảo nhớ em sao?" Liên Kỳ cong mắt, cười rộ lên như đóa hoa trắng muốt chưa nhiễm bụi trần, "Em cũng rất nhớ chị."
Bị trêu chọc lại, Vân Yến không khỏi nổi da gà.


Cô cũng không có biết nhỏ này có kỹ năng này nha, rất ghê.


"Đúng vậy, tôi muốn nói chuyện với em, vào phòng được không?"
Tuy là có chút không rõ nhưng Liên Kỳ vẫn đáp ứng, "Được."
Vừa bước vào phòng Vân Yến ngay lập tức đánh giá dò xét.


Căn phòng ngoại trừ có chút bừa bội cũng không có gì đáng nghi.


Ngồi vào sofa, Vân Yến vẫn tiếp tục nhìn quang căn phòng một chút.


"Chị không cần phải tò mò như vậy, tôi cũng không có bùa ngải gì." Liên Kỳ hơi châm chọc, đáy mắt là một khoảng tĩnh lặng.


Vân Yến không đáp, lại bình tĩnh nhìn Liên Kỳ một chút.


Thiếu nữ mặc váy ngủ màu trắng loại hai dây làm lộ ra cánh tay mềm mại trắng nõn cùng xương quai xanh gợi cảm, có lẽ là vì bệnh nên sắc mặt có chút tái nhợt, khóe mắt vẫn còn hơi sưng đỏ vì khóc một thời gian dài.


Sau khi nhìn đủ, Vân Yến thu tầm mắt lại.


"Em đóng kịch rất giỏi, tại sao lại không tiếp tục đóng đi?"
Liên Kỳ cười lạnh, "Vì sao tôi phải đóng kịch trước mặt chị?"
"Không sợ tôi nói cho ba mẹ?" Cô nhướng mày.


"Cô sẽ không nói." Liên Kỳ nói chắc chắn như đinh đóng cột, lại có chút khinh thường.


Vân Yến cười cười, "Nghe nói mấy hôm trước em đánh gãy chân của Cố Vi nhỉ?"

Nhắc đến Cố Vi, sắc mặt của Liên Kỳ lại biến đổi nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh lại.


"Chị có nhầm không? Dù tôi có yêu thích Vương Thừa Vũ đến cỡ nào cũng sẽ không ra tay đánh một con tiểu tam không danh phận."
Vân Yến ồ một tiếng, hứng thú hỏi lại, "Không trực tiếp ra tay, vậy là cô đã cho người đánh gãy chân của Cố Vi sao?"
"Không có! Loại người như cô ta, chỉ cần tôi nói Vương lão gia vài tiếng là xử lý xong rồi." Liên Kỳ dường như cảm thấy suy nghĩ của cô quá nông cạn, thầm cười nhạo vài tiếng.


"Vương lão gia trước giờ có liên lạc với cô sao, không cần giả nai như vậy, trong lúc cô làm trò với tôi, Cố Vi nhà người ta đã làm trợ lý của Vương Thừa Vũ rồi đó."
Vân Yến chầm chậm nói, tay quấn lấy lọn tóc bên vai, giọng điệu tiếc hận thay cho Liên Kỳ.


"Chị đến đây chỉ để khiêu khích tôi sao?" Liên Kỳ cười lạnh.


"Cô đoán đúng rồi em gái!" Vân Yến tán thưởng.


Nghe vậy vẻ mặt Liên Kỳ đã âm u lại càng âm u hơn.


"Chị! Đi ra khỏi phòng tôi!"
Vân Yến rất vừa lòng với phản ứng này của Liên Kỳ, chầm chậm bước đi, trước khi đóng cửa phòng cũng không quên nhìn Liên Kỳ một lần cuối.


Cửa phòng đóng lại, Liên Kỳ ngã người xuống giường, uất ức rít gào như con thú hoang dại đang bị thương.


Vân Yến vui vẻ yêu kiều bước đi.


Sau chuyện này Vương Thừa Vũ hẳn là sẽ có nhiều chuyện để xử lý, Cố Vi và Liên Kỳ cũng sẽ đụng độ nhau khá nhiều.


Như vậy thì sẽ không ai làm phiền cô đi tìm lý do làm nguyên chủ xui tận mạng rồi.


Ngoài ra cũng phải đi tìm người đứng sau đám người áo đen hôm bữa nữa.


Cứ cho là không phải Liên Kỳ đi, cũng không phải Vương Thừa Vũ, vậy còn có ai ghi thù với nguyên chủ sao?
Tạm thời thì Vân Yến còn chưa nghĩ tới là ai nên đành đi về phòng ăn chocolate, sau đó đi ngủ.


Dạo này cô cũng phải công nhận rằng mình ngủ rất nhiều, tinh thần cũng khá uể oải.


Đã sớm biết là do tác dụng của mấy lời nguyền rủa nên Vân Yến cũng không phản ứng quá kịch liệt.



Mỗi ngày đều ăn chocolate rồi đi ngủ, Vân Yến thật ra rất vừa lòng.


Không cần gặp bọn thiểu năng, lại có thời gian để chân khôi phục, thật sự tiện cả đôi đường.


__________________
Mấy hôm nay sau khi nghe lời của Vân Yến, Liên Kỳ cũng trở nên hoạt bát như trước, mang theo nhân thiết bạch liên hoa của mình tìm đến nơi làm việc của Vương Thừa Vũ và Cố Vi, làm cho mọi chuyện ở công ty của Vương gia muốn rối tung lên.


Còn Vân Yến hôm nay được Vương Âm mời đi đến một buổi biểu diễn thời trang của nhà thiết kế khá nổi danh trong nước thế nên từ rất sớm đã ra ngoài.


Vừa đi ngang qua bếp đã nhìn thấy Liên Kỳ nỗ lực làm cơm trưa tình yêu cho Vương Thừa Vũ, Vân Yến cũng chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng bước đi.


Lần này Vương Âm bảo tài xế của hắn đến đưa cô đi nên Vân Yến cũng không ngại mà ngồi lên chiếc xe đậu trước nhà mình.


"Chào Liên đại tiểu thư." Tài xế ngồi trên chào cô một tiếng.


Vân Yến gật đầu, quét mắt nhìn tài xế rồi lại cúi đầu ăn chocolate.


Chiếc xe rất nhanh liền lăn bánh đi nhưng càng đi con đường lại càng quằn quèo, xe cũng hơi xốc, trời cũng tối dần.


Cho tới lúc Vân Yến nhận ra thì cả người đã bị trói lại rồi.


Vân Yến: "..."
Ngượng ngùng, là do chocolate quá ngon nên cô cũng không có để ý.


Chắc là sợ Vân Yến sẽ la hét nên bọn người bắt cóc cũng mua cho cô rất nhiều chocolate để bên cạnh, cô ăn hết thỏi nào, ông chú tài xế lúc nãy lại xé thỏi mới đưa cho cô.


"Cảm ơn." Vân Yến lịch sự cười đáp lại.


Ông chú tài xế đại khái là lần đầu tiên thấy người bắt cóc bình tĩnh như thế này, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cũng không khỏi cảm thán.


Nếu nạn nhân nào cũng như cô thì tội phạm bọn họ đã sớm giàu rồi.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK