Mục lục
Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Vân Yến, Quan Thu đến gần cô, trừng mắt: "Diệp Hạ Vi, cô trước giờ chưa từng để tôi vào mắt đúng hay không?"
Rõ ràng hai người đã được mọi người trong trường đặt biệt danh là đối thủ một mất một còn ở các kì thi ở trường.
Vậy mà cô lại xem Quan Thu như một người lạ.
Chẳng phải là cô chưa từng xem Quan Thu ra gì hay sao?
"Tôi mà để cô vào mắt thì bây giờ cô có cơ hội được đứng ở đây sao?" Vân Yến hơi cau mày, ngón tay chạm vào gò má mịn màng của Quan Thu, cô hạ giọng cảnh cáo: "Cún ngoan không cản đường, người thông minh sẽ biết lúc nào nên làm to chuyện."
Vân Yến chỉ vừa nói hết câu, Quan Thu đã giật lùi lại, khuôn mặt đỏ bừng lên, hai tay cô ta ôm đầu chạy vào nhà vệ sinh.
Vân Yến rụt tay, vô hại nhìn mọi người, cười một cái.
Tuy nụ cười của cô có phần chói lóa, nhưng lạnh nhạt trên khuôn mặt hình như không vơi đi được bao nhiêu khiến cho bọn nhân tài cậu ấm cô chiêu ngay lập tức tản ra, quyết định không chọc vào cô nữa.
Bọn họ ban đầu cũng chỉ là định đơn thuần trêu chọc mà thôi, ai ngờ cô gái này lại được Lâm gia bảo kê đâu.
Mà Lâm gia hiện tại vẫn là một gia tộc đức cao vọng trọng, đứng hàng thứ ba trong top mười gia tộc quyền lực nhất trong giới hào môn trong đất nước.
Bên cạnh việc đó, cô gái họ Diệp này còn có thể chọc tức tiểu thư Quan gia, người tài giỏi lại khó ở nhất trong đám con cháu thế gia.
Đơn giản là vì Quan gia đứng thứ hai, cho nên Quan Thu có quyền ngạo mạn.
Nhưng mà họ vẫn rất tò mò về việc hai người nói gì.
Đoạn sau cô và Quan Thu nói nhỏ quá cho nên bọn họ ngoại trừ Lâm Nhã Tịnh ra không ai biết Vân Yến đã làm gì mà khiến cho Quan Thu rời đi một cách dứt khoát như vậy.
Lúc sau khi bọn họ định hỏi thì bị nụ cười ấy của cô làm cho câm nín luôn.
Ngại ngùng, người ta có Lâm gia chống lưng, bọn họ tuy cũng có gia tộc chống lưng nhưng không chống lại nổi Lâm gia, cho nên vẫn là yên ổn làm một nhân tài của gia tộc đi.

Chờ bọn họ đi hết, Lâm Nhã Tịnh mới nhìn sang Vân Yến đầy hâm mộ.
"Chị Diệp, chị quen biết cả Quan Thu sao? Hai người là gì của nhau vậy? Có phải là đối thủ một mất một còn hay không? Ngày trước chị làm hội trưởng hội học sinh cùng trường với Quan Thu hả? Chị giỏi quá đi mất!..."
"Ừm.

Người quen.

Không rõ.

Đúng vậy."  Vân Yến chăm chú trả lời từng câu hỏi, không hề ngại Lâm Nhã Tịnh nói nhiều.
Nghe vậy, Lâm Nhã Tịnh lại càng sùng bái cô hơn, "Quan Thu mà công nhận chị làm đối thủ thì chắc chắn chị tài giỏi không khác gì cô ta."
"Quá khen rồi." Vân Yến khiêm tốn cười.
"Không có đâu, thực lực của chị vốn là vậy mà." Lâm Nhã Tịnh cười hi hi ha ha, sau đó lại nghiêm mặt thì thầm, "À mà chị, chị biết Bắc đại thiếu gia - Bắc Cửu không?"
"Biết." Vân Yến gật gù.
Bạn trai cũ nha, làm sao lại không biết được.
"Em nghe nói anh ta tuy đẹp, giàu, có quyền lực nhưng tính cách thì đào hoa phong lưu, đa số các vị tiểu thư đều dính đến anh ta, ài, em sợ nhất là loại người như vậy." Lâm Nhã Tịnh bĩu môi.
"Vậy thì Lâm tiểu thư chưa tìm hiểu rõ rồi." Vân Yến lắc đầu ngao ngán, "Bắc thiếu gia thật ra có tâm lý không bình thường cho lắm."
Diệp Hạ Vi chia tay hắn ta vì tiền, chứ không có giết ai cả, cũng không làm gì có lỗi.

Đằng này Bắc Cửu giúp Hàn Kỳ Tuyết làm việc xấu, giết luôn Diệp Hạ Vi khiến cô ấy mất đi một cuộc sống tốt đẹp.
Vân Yến không tin là Hàn Kỳ Tuyết có thể tự làm mọi chuyện một cách trơn tru như vậy, chắc chắn Bắc Cửu ít nhiều cũng có phần trong đó.
Từ việc đó cô có thể rút ra được một câu, Bắc Cửu là một người thần kinh.
"A?" Lâm Nhã Tịnh sững sờ, Bắc Cửu có tâm lý không bình thường?
Đây là việc lần đầu cô bé nghe được đó.
"Nếu em muốn nghe, chị cũng có thể kể cho em nghe." Vân Yến híp mắt, hiền hòa đề nghị.
Bản tính hóng chuyện của Lâm Nhã Tịnh đã khiến cho cô bé buộc mình phải gật đầu đồng ý.
Vậy là trong khoảng thời gian Vân Yến kể chuyện, sắc mặt của Lâm Nhã Tịnh thay đổi liên tục, từ sửng sốt đến hoảng sợ và cuối cùng là ghét bỏ.
"Không ngờ tên họ Bắc đó lại kinh tởm như vậy." Lâm Nhã Tịnh ôm cánh tay của Vân Yến, trong lòng cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.
"Đó là vì..." Vân Yến hơi nhấp miệng định trả lời thì lại bị một cánh tay kéo qua bên khác.
Lâm Nhã Tịnh thấy vậy liền đi theo, mặt nhỏ nhăn nhó không vui, "Anh hai, đừng có kéo chị Diệp đi mà không nói một lời nào chứ!"
Nghe vậy, Lâm Gia Thành mới quay đầu lại, nhàn nhạt nói một câu, "Hàn gia đến."
Câu nói này của Lâm Gia Thành đã biến một Lâm Nhã Tịnh hóng hớt tinh nghịch lúc này thành một cô gái yên tĩnh thanh cao.
Vân Yến im lặng nhìn hai anh em có khả năng diễn xuất như thần.
Thì ra bên cạnh cô vẫn luôn có những vị ảnh đế, ảnh hậu đầy tiềm năng mà cô không biết.
...

"Ái chà, Lâm tiên sinh, hôm nay Hàn gia chúng tôi có chút bận cho nên không thể đến sớm được, thứ lỗi, thứ lỗi." Hàn tiên sinh cười tạ lỗi nhưng giọng điệu lại khoan thai như bản thân không làm ra lỗi sai nào.
"Lâm gia sẽ không vì mấy thứ tiểu tiết đó mà trách móc Hàn gia." Lâm tiên sinh cười cười, nhưng ánh mắt lại rét lạnh như đêm đông.
Hai người mỗi người nói một câu xong liền nhìn nhau bằng ánh mắt âm trầm.
Mà Vân Yến chỉ mới bị Lâm Gia Thành kéo đến đã trở thành mục tiêu sẽ bị công kích của tập thể Hàn gia.
Hàn gia lần này có năm người đến, Hàn lão gia tử, Hàn tiên sinh, Hàn phu nhân và cuối cùng là chị em Hàn gia - Hàn Kỳ Tuyết, Hàn Lục Anh.
Nghe nói Hàn gia còn có một vị thiếu gia nhưng có vẻ vì bận rộn quá cho nên không đến.
Mà bên phía Lâm gia cũng không kém cạnh, cả gia đình Lâm gia đứng phía đối diện Hàn gia, khí thế mười phần.
Chỉ có mình Vân Yến là lạc quẻ trong đám người này cho nên ánh mắt bọn người Hàn gia liền dính vào người cô mang theo dò xét và ghét bỏ.
Tự nhiên bị ghét bỏ vô cớ, Vân Yến cảm thấy...!muốn ăn chocolate.
Cả ngày trời bị hành hạ, bụng của cô cảm thấy uất ức đến nỗi nãy giờ luôn liên tục kêu réo rồi.
Sau một hồi nhìn mặt nhau, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
Hôm nay Hàn Lục Anh cũng mặc một bộ váy trắng như Vân Yến nhưng váy của cô ta có phần gợi cảm hơn, làm lộ rãnh ngực mê hồn cùng đường cong mềm mại trên thân thể non nớt của mình.
Đôi mắt hạnh ôn nhu như hồ nước mùa xuân của Hàn Lục Anh hướng về phía Lâm Gia Thành sau đó lại nhìn sang Vân Yến, khẽ hỏi: "Vị này là?"
Thấy sân khấu của mình đã được mở màn, Vân Yến cũng không ngại mà lên tiếng giải đáp: "Xin chào Hàn tiểu thư, tôi là bạn gái của Lâm thiếu gia."
"Bạn gái?" Hàn Lục Anh đưa đôi mắt mờ mịt ngập nước của mình nhìn sang Lâm Gia Thành như muốn hỏi: Vậy còn hôn ước của chúng ta?
Vẻ vô tội như thỏ con của Hàn Lục Anh làm cho Lâm Nhã Tịnh có chút bực bội, cô bé hơi cau mày nhưng khi nghĩ đến thứ gì đó, đôi mày lại nhanh chóng giãn ra.
Vân Yến mỉm cười ôn hòa, ngữ khí có chút thân mật, "Đúng vậy, nghe nói cô Hàn là vị hôn thê của Gia Thành?"
"Ừm, nhưng mà Gia Thành..." Hàn Lục Anh cắn môi, yếu ớt nói, "Anh làm như vậy...!là không được."
"Xin lỗi Hàn tiểu thư, hôm nay là sinh nhật của Lâm lão gia tử, tôi không hi vọng cô sẽ bày ra vẻ mặt đau khổ như nhà mình vừa có người chết trước mặt chúng tôi." Lâm Gia Thành lạnh mặt.

Hàn Lục Anh nghe vậy liền run rẩy lùi lại, ôm cánh tay của Hàn phu nhân, bộ dạng của cô ta lúc này đáng thương đến nỗi chọc người thương tiếc.
Hàn phu nhân và Hàn Kỳ Tuyết liếc Vân Yến một cái, sau đó lại liếc Lâm Gia Thành.
Ánh mắt của bọn họ thể hiện sự không vui ra mặt vì Lâm Gia Thành không tôn trọng Hàn Lục Anh cũng như xem thường Hàn gia họ.
"Này tiểu tử! Chú ý một chút đi!" Hàn lão gia tử trầm mặt cảnh cáo, ngữ điệu giận dữ vô cùng.
Người ngoài nhìn vào cũng biết Hàn lão gia tử đã bắt đầu bênh vực Hàn Lục Anh.
Mọi người kể cả Lâm gia cứ nghĩ Lâm lão gia tử sẽ không xen vào việc này, ai ngờ lúc Hàn lão gia tử lên tiếng, ông cũng không nhanh không chậm nói: "Chuyện của trẻ con, người già không nên xen vào, ông xem tôi nói có đúng không Hàn Vĩ?"
"Lâm Gia Bảo, ông nói đúng." Hàn lão gia tử cũng không ngại, trực tiếp nói thẳng tên của Lâm lão gia tử.
Hai người già cả thân toát ra một loại khí thế già cỗi lại hung tợn khiến người có ở đây đều cảm thấy áp lực cùng lúng túng.
"Cha, nhân ngày hôm nay, con xin ngài cho phép con được thông báo một chuyện." Lúc này Lâm tiên sinh lại lên tiếng, ông cụp mắt, kính trọng cúi người trước Lâm lão gia tử.
Lâm lão gia tử gật đầu đồng ý, ánh mắt lướt nhìn sang Hàn Lục Anh mang theo hàn ý rõ rệt khiến cho cô ta lạnh cả sóng lưng.
Đó là ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.
Nhận được sự đồng ý của Lâm lão gia tử, Lâm tiên sinh bắt đầu lên tiếng.
"Mong mọi người trong buổi tiệc hôm nay chứng kiến một việc, Lâm gia chúng tôi sẽ hủy đi hôn ước giữa Lâm đại thiếu gia nhà tôi và Hàn nhị tiểu thư."
"Còn về phần lý do là vì Hàn gia trao cho chúng tôi một lễ vật quá lớn, Lâm gia nhận không nổi cho nên mới đưa đến quyết định này."
"Hy vọng mọi người sẽ không hiểu nhầm hai gia tộc chúng tôi vì việc này mà trở nên xa cách với nhau.

Chỉ là một hôn ước, chúng tôi sẽ không để việc tư ảnh hưởng việc công."
"Việc tôi thông báo chỉ có như vậy, hy vọng mọi người đều rõ ràng.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK