Đây là lần đầu tiên Vân Yến gặp Khải Đồ lúc thần trí hắn còn minh mẩn sau một khoảng thời gian tương đối dài không gặp nhau.
Khuôn mặt Khải Đồ đã có phần hồng hào hơn trước, mấy vết thương trên cơ thể cũng được chữa lành.
Hiện tại hắn đang tựa người vào đầu giường, bạch y lỏng lẻo trên người theo cử động của hắn mà hơi nới ra làm lộ một mảnh ngực trắng muốt.
Vân Yến thu lại tầm mắt, kéo ghế ra để ngồi bên cạnh giường bệnh của Khải Đồ, miệng cong lên thành một nụ cười xinh đẹp nhất có thể.
"Trải qua nhiều chuyện thú vị như vậy, ngươi khẳng định là đã học được nhiều bài học hay.
"
Khải Đồ cười đáp lại, "Ta đã học được rất nhiều điều.
"
"Cho nên mới có nhiều sẹo như vậy?" Vân Yến hướng mắt đến đống sẹo rợn người đối lập với làn da trắng nõn trên hai tay hắn.
Khải Đồ lập tức lấy chăn che lại hai tay lại, giọng nói vẫn đều đều: "Chỉ là chút sẹo nhỏ, không nhọc ngài lo.
"
Vân Yến ừ một tiếng cũng không cố gắng tra hỏi nữa vấn đề ấy nữa.
Chợt Vân Yến lại lên tiếng hỏi: "Lý do lúc ấy ngươi rời đi là gì? Ta biết ngươi không phải là người dễ bùng nổ cảm xúc như vậy.
"
Nghe vậy Khải Đồ liền cụp mắt, dường như hắn muốn tránh việc trả lời câu hỏi này của cô.
"Ngươi không trả lời?" Vân Yến nghiêng đầu, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng con ngươi đen láy đã ánh lên một tia giận dữ, "Ngươi phải trả lời!"
Giọng nói của Vân Yến vô cùng uy nghiêm lại mang theo lửa giận khiến cho Khải Đồ có cảm giác nếu hắn không trả lời, cô sẽ ngay lập tức chém chết những gì ở gần cô.
"Ma tu kia trước khi chết đã hạ ma chú trên người ta, mỗi lần đến kì trăng rằm ma khí từ khắp nơi sẽ bị hút vào cơ thể ta rất nhiều, mà ta thì không muốn làm ảnh hưởng đến ngài cho nên mới rời đi.
" Ngữ khí của Khải Đồ vô cùng chân thành lại có phần bắc đắc dĩ
"Đần độn.
" Vân Yến liếc Khải Đồ một cái.
Ma khí thì làm gì có cơ hội ảnh hưởng đến cô, hắn lại lo xa rồi.
"Bởi vì ta biết ta và ngài sẽ sớm gặp lại, ta định đến lúc hủy được loại ma chú đó sẽ tìm ngài giải thích.
" Khải Đồ kéo kéo khóe miệng giải thích.
Thấy Khải Đồ cũng khá nghe lời, Vân Yến liền hỏi thêm.
"Còn một chuyện nữa, vì sao Nguyệt Phong giam giữ ngươi? Ai là người đã hành hạ ngươi?"
Lần này Khải Đồ vậy mà nghiêng đầu né tránh ánh mắt của cô, đôi mày cũng nhíu lại, Vân Yến hoàn toàn cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của hắn.
"Ngài không cần phải làm như vậy.
"
"Ta làm gì?" Vân Yến liệt khuôn mặt hỏi.
"Tra hỏi ta.
"
Vân Yến ngay lập tức phản bác, "Ta đang hỏi thăm ngươi!"
"Ta không muốn trả lời.
" Khải Đồ lắc đầu, sắc mặt đã có phần tái nhợt hơn lúc Vân Yến vừa vào.
Thấy vậy Vân Yến không khỏi bật cười, đáy mắt hiện lên vài tia gian xảo: "Ngươi không muốn trả lời, vậy ta sẽ tra hỏi người khác nhưng kẻ đó còn sống hay chết, ta không thể đảm bảo được.
"
"Ngài!" Khải Đồ ngay lập tức nâng cao giọng, đôi mày cũng nhíu chặt, lời nói này của cô thật sự khiến hắn không vui.
Biết Khải Đồ vốn không thích tàn sát bừa bãi cho nên Vân Yến liền tùy ý suy nghĩ thêm một lý do để chọc giận hắn.
"Kẻ đó hành hạ ngươi, ta giết chết kẻ đó là huề đúng không? Chính nghĩa cả mà.
" Vân Yến nhún vai, giọng nói không rõ cảm xúc.
Vì hành vi của Vân Yến quá tùy tiện khiến cho Khải Đồ không thể không trả lời.
"Nguyệt thí chủ muốn lấy một món đồ của ta nhưng ta không cho phép.
"
"Ồ? Vậy ai là người hành hạ ngươi?" Vân Yến chăm chú nhìn biểu tình của Khải Đồ mà không chú ý rằng ánh mắt của bản thân chỉ toàn chứa sát ý.
"Là ai thì quan trọng sao?" Khải Đồ nghiêng đầu, để rồi mắt chạm mắt cô.
Dẫu không hiểu vì sao Vân Yến lại đột ngột thể hiện sát ý, Khải Đồ vẫn không ngại mắt đối mắt với cô.
Đôi mắt Khải Đồ trong sạch lại tinh triệt, ánh lên một tia cảm xúc không rõ, trái lại đôi mắt cô có phần âm trầm cùng sát ý.
Dường như ánh mắt của Khải Đồ khiến Vân Yến cảm thấy không thoải mái cho nên cô liền di chuyển sự chú ý của mình sang một hướng khác.
"Cũng không quan trọng.
" Vân Yến tùy tiện đáp.
Nghe vậy Khải Đồ liền rũ mi không nói nữa.
Cả hai im lặng một hồi, cho đến khi cô đột nhiên mở miệng.
"Ngươi biết không? Ta đã mong ngươi chết trong ngục.
"
Lời nói thập phần chân thành của Vân Yến vang bên tai đã làm cho Khải Đồ sửng sốt mở mắt ra.
Khi mở mắt, điều đầu tiên Khải Đồ nhìn thấy là thanh kiếm trong ngực hắn.
Thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực trái, máu đỏ tuôn ra mãi không ngừng, mùi máu tanh xộc lên mũi của Vân Yến.
Cô cầm chắc chuôi kiếm, tay lại dùng thêm lực.
Khải Đồ nhấp môi, đôi mày hơi nhíu lại vì sự đau đớn từ ngực trái khiến hắn không thể thở được.
Lúc này hắn hướng mắt sang cô hòng quan sát những biểu cảm trên khuôn mặt ấy.
Vân Yến vậy mà không hề thay đổi biểu cảm, ánh mắt vẫn không chứa một độ ấm mà nhìn chằm chằm Khải Đồ.
"Tại sao ngươi không chết đi?"
Vân Yến nheo mắt, giọng nói vô cùng ác liệt, dường như cô đã mong muốn hắn chết đi từ lâu.
Hai mắt dần mờ đi, tai cũng bắt đầu chỉ còn những tiếng ù ù không rõ, Khải Đồ nhìn Vân Yến.
Đôi mắt của Khải Đồ chỉ còn sự khó hiểu cùng mơ hồ lại có một tia đau đớn, không có một tia hận thù, không có một tia căm hận.
Sao lại không hận thù cô đi?
Sao lại không phản kháng?
Tại sao lại luôn là ánh mắt bao dung?
Vân Yến hơi nhấp môi, hai mắt lại mở to ra để rồi cô lại chăm chú dõi theo Khải Đồ cho đến lúc hắn tắt thở.
Đầu ngón trỏ phải chợt động, Khải Đồ thế mà lại sống dậy, bạch y trên người vẫn như cũ sạch sẽ.
"Là ai thì quan trọng sao?"
Vẫn là câu nói lúc nãy nhưng lần này Vân Yến không đáp lại nữa, cô trực tiếp lấy kiếm ra dứt khoát đâm nhiều lần vào ngực trái của hắn.
Bạch y dần nhiễm máu tươi, ngay cả chiếc má trắng nõn của cô cũng vươn vài giọt máu đỏ mang theo độ ấm còn sót lại từ hắn.
Vân Yến mím môi, tay chạm lên khuôn mặt đang mất dần độ ấm của Khải Đồ.
Lần này cô không cho hắn có cơ hội nhận ra bản thân sắp chết.
Nhưng vẫn không thể, không thể như vậy!
Ngón trỏ lại động, hoàn cảnh lại tiếp tục như lúc nãy.
Vân Yến run khóe môi, lần này cô chọn cách che mắt hắn lại.
"Thí chủ?" Khải Đồ đột nhiên bị che mắt, khó hiểu hỏi cô.
Vân Yến không đáp mà ngay lập tức vung kiếm đâm vào ngực trái hắn.
Cảm nhận được hàng mi dài của Khải Đồ hơi cọ vào lòng bàn tay mình, Vân Yến lại một lần nữa động ngón trỏ.
!
Lần thứ ba mươi, Vân Yến thất thần nhìn xác chết lạnh ngắt của Khải Đồ trên giường.
Lần này là Vân Yến dùng dao nhỏ đào tim hắn ra.
Lại nhìn sang trái tim còn vươn hơi ấm trên bàn, Vân Yến hơi nghiêng đầu, đôi mắt lại ngày càng tăm tối, môi hồng cũng đã có phần tái nhợt.
[Giết hắn thật sự quan trọng sao chủ nhân?] Tinh Tú rụt rè hỏi sau khi chứng kiến cảnh Vân Yến giết Khải Đồ rồi lại khiến hắn sống lại chục lần.
Nguy cơ quá cao!
Tinh Tú không hỏi nữa, rõ ràng là nó không hiểu điều cô muốn nói là gì cũng như không muốn trái lời cô cho nên nó lựa chọn im lặng.
Vân Yến trầm mặc, sau đó một lần nữa động đầu ngón tay, Khải Đồ liền một lần nữa sống lại.
Ánh mắt Khải Đồ mang theo sự mơ hồ nhìn sang Vân Yến: "Thí chủ?"
Vân Yến ngồi dậy, không mặn không nhạt nói lời tạm biệt: "Hôm khác lại gặp.
"
Cửa phòng đã đóng, Khải Đồ vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc ghế mà cô ngồi lúc nãy.
Khớp tay hắn khẽ động, Khải Đồ đặt bàn tay lên ngực trái sau đó lại thất thần suy nghĩ cả ngày.
_
Vân Yến vừa đi ra khỏi phòng đã gặp Trương Đề, ông ta khó hiểu nhìn cô, giọng vô cùng bát quái: "Ngài vừa vào mười phút đã ra rồi à, có phải là Khải Đồ lại bị thương hay gì không?"
"Không có gì, là ta có việc bận.
" Vân Yến lãnh đạm đáp.
"À vậy! " Trương Đề đang định kéo cô đi nói chuyện thì lại bị cô ngắt giọng.
"Ta phải đi rồi, chăm sóc cho hắn kĩ một chút.
"
Nghe lời dặn dò của cô, Trương Đề gật đầu, sau khi cô rời đi ông ta lại nhăn mày suy nghĩ.
Rốt cuộc là hai người họ đã nói gì trong đó nhỉ?
Làm gì có chuyện Vân Yến dặn dò ông ta chăm sóc kĩ càng cho Khải Đồ chứ.
Tính cách con người bây giờ thay đổi nhanh thế sao?
Trương Đề vừa đi dạo vừa suy nghĩ, vì nghĩ đến Vân Yến quá nhiều làm cho ông ta cảm thấy nhức đầu cho nên ông ta quyết định không quan tâm nữa.
Chuyện của người trẻ, ông ta vẫn nên ít quan tâm một chút.
.
Danh Sách Chương: