Chương 163
Cửa chiếc xe việt dã mở ra, một đôi giày cao gót đỏ vươn ra, đôi chân nhỏ thẳng tắp mảnh mai, có thể thấy người tới là một người phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội phong cách cô dâu Gothic màu đen, trên tay đeo bao tay màu đen, váy trễ vai để lộ bờ vai thơm. Trên cái cổ mảnh khảnh đeo một sợi dây chuyền màu đen.
Thi Nhân xuống xe, đóng cửa xe một cách nhanh nhẹn, cầm một chiếc dù màu đen viền hoa trong tay, đầu đội một tấm lụa mỏng màu đen.
Cô nâng váy, giẫm trên giày cao gót đỏ đi tới.
Trong làn váy màu đen, màu đỏ như một nốt ruồi son như ẩn như hiện, vô cùng thu hút ánh mắt người khác.
Thi Nhân vô cùng khoan thai đi tới trước mặt người nhà họ Thi, cong đôi môi đỏ mọng: “Chúc mừng ông Thi.”
Mọi người ở đó ngây ngẩn cả người.
Sao người phụ nữ này lại ăn mặc kỳ lạ như thế, nhìn không giống đi tham gia tiệc mừng mà là tham gia lễ tang.
“Người phụ nữ đó là ai vậy? Chẳng lẽ là bồ của Thi Đẳng Sùng? “
“Mắt anh mù à? Vậy mà cũng không nhận ra? Anh nhìn xem dáng dấp cô ta giống ai. Đây là quản lý Mạc làm bằng sắt trong lời đồn – nhà thiết kế ngựa ô Mạc Hồi đó.”
Nhất thời, mọi người ào ào nhìn về phía bên kia, cảm thấy tham gia tiệc rượu lần này thật không uổng công.
Có vẻ thật ồn ào.
Vẻ mặt Vương Ngọc San hơi không kiềm được giận, âm dương quái khí nhìn Thi Nhân nói: “Chẳng lẽ phong cách ăn mặc của quản lý Mạc là học được từ nước ngoài mấy năm nay à? “
“Có ai không, mau dẫn quản lý Mạc đi thay một bộ quần áo khác đi. Vừa hay lần này San San mua rất nhiều lễ phục, chưa từng mặc.”
Vương Duyệt ước gì xé Mạc Hồi trước mặt ra ăn được.
Hôm nay là ngày vui lớn của bà ta mà lại có người dám tới quấy rối? Mặc cả bộ màu đen là có ý gì?
Con khốn đó chắc chắn là rắp tâm muốn khiến mình xui xẻo.
Thi Nhân không động đậy: “Tôi cảm thấy quần áo của tôi chẳng có vấn đề gì cả.”
Vương Duyệt cố nặn ra một nụ cười: “Cô Mạc, màu đen là điềm xấu đó, người không biết còn tưởng hôm nay cô tới để trả thù.”
Đoán đúng rồi, hôm nay đúng là cô tới để trả thù.
Cô đợi ngày hôm nay đã rất nhiều năm rồi. Thi Nhân che miệng cười lớn: “Nếu quả thật muốn dùng màu sắc để bàn luận may mắn hay xui xẻo vậy cô Vương Ngọc San mặc màu trắng tinh như thể mặc đồ tang ấy. Chẳng lẽ cũng là may mắn à?”
Lập tức Vương Duyệt tức tới mức mặt đỏ tới mang tai.
Vương Ngọc San cười mỉa: “Cô Mạc đúng là nhanh mồm nhanh miệng. Đồ tôi mặc là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế nổi tiếng đó.”
“Đồ tôi mặc cũng do nhà thiết kế nổi tiếng làm, không sản xuất nữa, trên thị trường cũng không mua được đâu.”
Thi Nhân chuyển động cây dù màu đen trong tay, mắt kiêu ngạo khác thường.
Lúc này Thi Đằng Sùng mới lên tiếng hòa giải: “Được rồi được rồi, chẳng phải chỉ là một bộ đồ thôi sao. Trẻ con thích mặc gì thì mặc. Cô Mạc và nhà họ Thi chúng ta cũng coi như là có duyên phận. Hôm nay rất vui vì cô tới tham gia.”
“Tôi cũng rất vui, tối qua kích động tới ngủ không được.”
Mắt Thi Nhân sâu xa, trang điểm màu tối khiến nó thoạt nhìn hơi dọa người.
Thi Đẳng Sùng cười ha ha: “Nếu hôm nay đã là ngày tốt lành thì tôi cũng có một chuyện tốt muốn tuyên bố.”
Đáy mắt Thi Nhân thoáng qua chút u ám.
Vương Ngọc San bỗng lên tiếng cắt ngang lời Thi Đẳng Sùng: “Ba, tiệc rượu còn chưa bắt đầu đâu. Chờ lát nữa rồi tuyên bố đi.”
“Đúng đó Đằng Sùng. Chẳng phải hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm à. Anh phải phân biệt rõ thứ tự trước sau chứ? “
Vương Duyệt liếc nhìn Mạc Hồi như có điều ngụ ý. Bất kể thế nào thì chuyện của con gái bà ta mới là chuyện lớn.
Thi Đằng Sùng phản ứng kịp, gật đầu: “Cũng đúng. Nhìn anh xem, mỗi khi vui vẻ là quên hết.”
Chuyện quan trọng nhất hôm nay là tuyên bố việc về di sản.
Khóe môi Thi Nhân nhếch lên thành nụ cười hờ hững, không quan tâm tới chút xíu ngoài ý muốn kia.
Em trai Thi Thanh Tùng của Vương Ngọc San từ tốn tới chậm, bên cạnh là một cô bé có ngũ quan tinh xảo, dáng dấp vô cùng xinh đẹp.
Lúc Vương Duyệt thấy cô bé kia thì sắc mặt lập tức đen kịt: “Con trai, sao lại dẫn con hồ ly tinh đó đến? Muốn mất mặt trước nhiều người vậy à? “
“Mẹ, mẹ đừng cứ gọi Thi Thi là hồ ly tinh từng tiếng như thế. Cô ấy có nỗi khổ trong lòng.”
“Nó có nỗi khổ trong lòng gì? Còn chẳng phải coi trọng tiền của con à? “
Vẻ mặt Thi Thanh Tùng đầy bực mình: “Coi trọng tiền của con thì sao? Dù sao tiền của con cũng nhiều hơn.”
Vương Duyệt lập tức tức muốn chết, sao lại nuôi ra một đứa con trai không nên thân như thế.
“Thanh Tùng anh đừng cãi nhau với bác gái. Đều là lỗi của em. Em nên đi thôi, ở đây chỉ khiến anh thêm rắc rối.”
“Không được đi. Hôm nay em là bạn gái anh. Em có tư cách tới tham gia tiệc rượu.”
Thi Nhân ở bên cạnh yên lặng xem cuộc vui.
Vương Duyệt đè thấp giọng: “Có phải đầu con có vấn đề không Vương Thanh Tùng? Hôm nay có không ít danh viện tới đây, tùy tiện tìm một người cũng mạnh mẽ hơn đứa con gái tiếp rượu cạnh con! “
“Con gai mắt mấy cô chiêu đó. Ông đây không mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta đâu.”
Tuy bây giờ Thi Thanh Tùng trở thành phú nhị đại nhưng trước kia từng sống cuộc sống nghèo khổ rất lâu nên bây giờ đã thay đổi rất nhiều thói quen.
Anh ta thích phụ nữ nịnh bợ mình chứ không thích đi dụ dỗ phụ nữ.
Dù sao trong nhà còn có chị gái, anh ta có thể ung dung tự tại vui vẻ cả đời.
Vương Duyệt tức tới mức lớp trang điểm cũng không che được. Vì không để làm trò cười bà ta không dám ép con trai đuổi đứa con gái tiếp rượu kia đi.
Thi Nhân liếc bạn gái cạnh Thi Thanh Tùng, mắt sâu hơn rất nhiều.
Mọi người nhà họ Thi ào ào đứng cạnh sân khấu, định chờ lên sân khấu sau bài phát biểu – đây mới là trọng tâm chính.
Bỗng có người nói: “Sao thời điểm quan trọng như hôm nay mà không thấy anh Tiêu Khôn Hoằng nhỉ? “
Sắc mặt Vương Ngọc San cứng lại, lập tức cười nói: “Thông báo cho anh ấy rồi. Có lẽ có việc bận.”
Mặc kệ Tiêu Khôn Hoằng có tới không cũng không ảnh hưởng tới việc hôm nay.
Bây giờ Vương Ngọc San hơi cảm giác được cái gì gọi là sau khi có tiền thì đàn ông cũng phải dạt qua một bên.
Vương Ngọc San đi lên sân khấu dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Ông quản gia nhà họ Tiêu mặc đồ Tuxedo rập khuôn. Mấy năm nay về mặt nào đó ông ta là đại diện cho ông cụ Tiêu.
“Rất cảm ơn mọi người đã tới tham gia rượu hôm nay. Đồng thời có một tin tức muốn tuyên bố cho mọi người.”
Lúc này ông quản gia nói tiếp: “Rất nhiều người bên ngoài đều quan tâm tới tình hình của ông cụ Tiêu, đúng là ông cụ đã lớn tuổi, cơ ‘thể không khỏe lắm. Vì đề phòng nhỡ may, một tuần sau sẽ tuyên bố nội dung cụ thể của di chúc.”
Khách khứa xôn xao ồn ào.
Trước kia chưa từng nghe nói ông cụ Tiêu sẽ lập di chúc, không ngờ lại công bố như thế thật.
Ông quản gia nói tiếp: “Cậu Hải Đào với tư cách là cháu trai trưởng, đương nhiên sẽ chiếm phần không nhỏ trong đó. Mong là sau này mọi người chăm sóc đứa bé này nhiều hơn.”
Ý cười trên mặt Vương Ngọc San càng nhiều hơn, mắt đầy kiêu ngạo nhìn Thi Nhân dưới sân khấu: Cô thua!
Thấy không, người thẳng cuối cùng là Vương Ngọc San tôi!
Mặc kệ cô là Thi Nhân hay là Mạc Hồi thì trước sau gì cũng không thẳng được tôi!
Bầu không khí xung quanh vô cùng tốt.
Vương Duyệt cũng thở phào một hơi. Mấy n: nay người ta lén lút nói bà ta là bồ nhí thượng vị, không ít người buôn chuyện về mình.
Bây giờ con gái bà ta bay lên ngọn cây, đám người buôn chuyện về mình còn chẳng phải tới vỗ mông ngựa mình.
Không thể không nói giờ phút này là thời khắc nhà họ Thi vẻ vang nhất!
Đạt được ước muốn, công đức viên mãn.
“Chúc mừng! “
Thi Nhân bỗng bước lên, vỗ tay thật mạnh, hàng mày nhuộm ý cười: “Hôm nay vui vẻ thế nên quà tôi tặng chuẩn bị lên sân khấu. Mong mọi người sẽ thích.”
Vương Ngọc San chống lại đôi mắt hạnh đen kịt, có dự cảm không tốt lắm.