Chương 440
Khi Thi Nhân nhìn thấy bà Hách, nụ cười của cô có chút nhạt đi.
Mong rằng sau khi xảy ra những chuyện lần trước, bà Hách có thể nhìn ra rõ hiện thực, không cắn người loạn như lần trước nữa là được rồi.
Người có mặt ở đây đều đã nghe qua, khi bà Hách ở Việt Nam cạnh tranh dự án với nhà họ Mạc, bà ta đã chống lại nhà họ Tiêu.
Có điều cuối cùng bà Hách đã thất bại, chưa kể còn bị mắc kẹt lại Việt Nam, không thể trở về được.
Đoạn lịch sử này luôn được người ta nói riêng tư, chế nhạo bà Hách gặp phải trận chiến Waterloo.
Vốn dĩ tâm trạng của bà Hách rất tốt, nhưng khi nhìn thấy Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng, biểu cảm của bà ta nhất thời cứng đờ lại, suýt chút nữa không duy trì được nụ cười.
Nhưng nụ cười trên gương mặt bà ta cũng vô cùng khó nhìn.
Kẻ thù gặp nhau, vô cùng đỏ mắt.
Bà Hách hít một hơi thật sâu: “Hai người cũng đến đây à?”
“Nhà họ Mạc đã có lời mời, tại sao chúng tôi lại không thể đến chứ? Nhân tiện nghỉ một chút cũng tốt.”
Thi Nhân trả lời đúng mực, cũng không có ý nể mặt bà Hách.
Nếu như trước kia mà có chuyện thế này, chắc bà Hách đã dựng lông lên từ lâu rồi.
Nhưng sau khi trải nghiệm việc suýt chút nữa không thể rời khỏi Việt Nam, bà ta đã hiểu biết sâu sắc hơn về người đàn ông đứng sau Thi Nhân.
Tiêu Khôn Hoằng chính là một người đàn ông độc ác tàn nhẫn.
Bà Hách thấy Tiêu Khôn Hoằng cũng ở đây, bà ta không khỏi nở nụ cười: “Đến rồi cũng tốt, cô cũng có quan hệ tốt với Liên Thành nhà chúng tôi, sau này đợi đến khi nó đính hôn, hai người cũng đến tham gia nhé.”
Đính hôn?
Sao cô chưa từng nghe nói rằng Hách Liên Thành sắp đính hôn chứ.
Lẽ nào bà Hách lại muốn làm mai mối lung tung gì đó, sau đó Hách Liên Thành lại phải thảm rồi?
Thi Nhân không hiểu, sau phải chơi cái trò này chứ, để Hách Liên Thành tìm một người anh ta thích, không tốt hơn sao?
Mặc dù cô có nghi ngờ, nhưng sắc mặt vẫn bình thường: “Đương nhiên rồi.”
Có điều với thân phận hiện tại của mình, không thích hợp để hỏi những chuyện này, bên cạnh cô còn có một hũ giấm lớn nhất này nữa.
Nhất thời bà Hách mỉm cười đầy mãn nguyện, lại duy trì vẻ mặt của phái của bà ta. Mọi người xung quanh cũng lần lượt nói: “Bà Hách, nhà bà định đính hôn với nhà nào vậy?”
“Chuyện này còn phải nói sao? Đương nhiên là nhà họ Mạc rồi, mấy hôm trước không phải có người chụp được ảnh cô chủ họ nhà họ Mạc đi ăn tối với Hách Liên Thành sao?”
Bà Hách lộ ra nụ cười đắc ý: “Mọi người đừng nói lung tung. Duyên phận của bọn trẻ, người lớn chúng ta đừng can thiệp vào.”
Mặc dù không thừa nhận, nhưng cũng trá hình xác nhận lời nói vừa rồi.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng nghe thấy vậy, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, nếu như anh không nhớ nhầm, lúc đầu cô chủ lớn nhà họ Mạc cũng đã đính hôn với Hách Liên Thành rồi.
Nhưng bị bà Hách chán ghét, coi thường, sau đó cũng chết bất đắc kỳ tử.
Bây giờ sao nhà họ Hách lại muốn liên hôn với nhà họ Mạc rồi?
Bộ não của bà Hách này, e rằng không phải làm bằng bột nhão chứ.
Thật sự nghĩ nhà họ Mạc tốt tính, mất một người con gái, lại muốn mất thêm người nữa sao?
Nhưng Thi Nhân không biết chuyện này, cô cảm thấy cô chủ họ nhà họ Mạc không phù hợp với Hách Liên Thành lắm.
Nhất thời bà Hách thu hút sự chú ý của mọi người.
Dù sao cô chủ họ nhà họ Mạc cũng sẽ được thừa kế toàn bộ tài sản mà ông cụ giữ lại cho em gái mình, đó là một số tiền khổng lồ đấy.
Cộng thêm sự hậu thuẫn của nhà họ Mạc, ai kết hôn với cô chủ họ nhà họ Mạc, cũng đều không bị thiệt.
Nhưng cũng không phải không có ai biết chuyện lúc đầu của Mạc Mộng Thần.
Cũng có người không quen nhìn cách làm của bà Hách, lập tức đổi chủ đề, trực tiếp nhìn Thi Nhân: “Nhà thiết kế Nhân, hôm qua có rất nhiều người đã xem màn cầu hôn trong sân chơi của hai người. Anh Hoằng thật sự rất lãng man.”
“Không ngờ cô lại có quan hệ tốt với nhà họ Mạc như vậy, bọn họ đặc biệt đóng cửa mấy ngày chính là vì màn cầu hôn này. Mọi người đều nghĩ rằng là tu sửa lại sân chơi, không ngờ lại là hiện trường bố trí cầu hôn”
Nhất thời Thi Nhân lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Không ngờ mọi người đều biết.
Tiêu Khôn Hoằng hào phóng trả lời: “Trước kia tôi và vợ tôi thiếu mất bước cầu hôn, cho nên muốn đền bù cho cô ấy. Năm sau chúng tôi còn muốn tổ chức hôn lễ, đến lúc đó cũng mong mọi người sẽ đến dự.”
“Ngưỡng mộ quá, nhất định sẽ đến.”
“Nhìn người ta xem, đã có con rồi, còn có thể cầu hôn lãng mạn như vậy nữa chứ.”
“Thi Nhân nhà người ta là sinh ba đấy, nếu như em sinh ba, năm nào anh cũng sẽ cầu hôn em.”
Ảnh đèn sân khấu lập tức bị Thi Nhân cướp mất.
Sắc mặt của bà Hách trở lên khó nhìn, nhất thời bà ta âm dương kỳ quái nói: “Cô Nhân, nghe nói trước kia khi cô gả vào nhà họ Tiêu, không có cái gì cả, còn bị ông cụ nhà họ Tiêu đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ ông cụ đã qua đời rồi, cô còn sinh được ba đứa con, coi như là khổ tận cam lai, có thể tận hưởng cuộc sống hạnh phúc rồi.”
Mọi người im lặng.
Người ở đây đều không hiểu biết lắm về Thi Nhân, thông qua lời kể của bà Hách, họ mới biết được chuyện này, hóa ra gả cho người nhà giàu cũng không dễ dàng gì mà.
Vẻ mặt của Thi Nhân trở nên ngại ngùng.
Khóe miệng bà Hách nhếch lên: Không phải hạnh phúc lắm sao? Tôi xem cô còn có thể đắc ý được không.
Nếu không phải là rồng chính gốc, Thi Nhân cô có tư cách gì đứng bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng chứ, còn thân phân mợ chủ không phải là do sinh ba đứa trẻ sao? Ai mà không biết sinh con chứ?
Khi Thi Nhân đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, thì người đàn ông bên cạnh nắm lấy tay cô, truyền đến tia ấm áp, khiến cô yên tâm.
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn bà Hách.
“Chuyện của nhà họ Tiêu chúng tôi, không cần người ngoài phải hỏi đến, hơn nữa những tin đồn đó đều không phải là thật. Lẽ nào bà Hách giống như những tên săn ảnh đó, tin vào những tin đồn như vậy sao?”
“Đó, tất nhiên là không phải rồi.”
Bà Hách không dám nhìn vào ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng, người đàn ông này thực sự quá đáng sợ rồi.
Lúc đó bà ta suýt chút nữa không thể trở về được, toàn bộ đều là do người đàn ông này làm ra.
Không chỉ như thế, Tiêu Khôn Hoằng còn ra tay với Hách Liên Thành, muốn đưa con trai của bà ta vào tù, người đàn ông này chính là ác quỷ.
“Tốt nhất là không phải.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm vai Thi Nhân: “Tính tình của vợ tôi luôn rất tốt, mọi người không được bắt nạt cô ấy.”
“Ai da, ngưỡng mộ quá.”
“Thật sự ngưỡng mộ tình cảm giữa hai người mà. Hai người có thể ở bên nhau, thật sự không chỉ phải xem duyên phận, còn phải nhìn vào năng lực của người đàn ông, nếu không lỡ dây vào một gia đình không ra làm sao cả, làm không tốt thì sẽ mất mạng như chơi đấy.”
Người này nói chuyện ẩn ý châm chọc mỉa mai, rõ ràng là đang chế nhạo hành động của bà Hách với Mạc Mộng Thần.
Lúc đầu khi Mạc Mộng Thần và Hách Liên Thành ở bên nhau, cũng là Kim đồng ngọc nữ.
Nhưng một đôi đẹp đẽ như vậy lại bị bà Hách chia lìa.
Bây giờ thấy nhà họ Hách làm ăn không được tốt, lại muốn leo lên nhà họ Mạc, còn cố ý tiếp xúc với cô chủ họ nhà họ Mạc.
Rất nhiều người đều nói sau lưng rằng bà Hách thực sự chẳng tốt lành gì.
Mạc Mộng Thần từng có các mối quan hệ xã hội rất nhiều, sau khi cô ta qua đời, rất nhiêu người đầu không có ấn tượng tốt với bà Hách, bao gồm cả lúc này, vẫn có người bất bình thay cho Mạc Mộng Thân.
Sắc mặt của bà Hách biến thành màu gan lợn.
Mặc dù bà ta rất muốn phản bác, nhưng lại không thể tìm được bất kỳ lý do nào.
Thi Nhân tò mò nhìn bà Hách, lời nói vừa rồi quá là rõ ràng nha.
Bà Hách tức giận bỏ đi.
Sau khi nhóm người giải tán, Thi Nhân mới nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Vừa rôi bà chủ kia có phải đang nói bà Hách không?”
“Em không biết sao?”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô vợ nhỏ của mình, sau khi các nhận cô không biết gì, anh mới nói: “Hách Liên Thành có một người bạn gái cũ, bị bà Hách chia cắt rồi.”
“Cái này thì em biết, nhưng cô bạn gái cũ đó là ai vậy?”
“Gô chủ lớn nhà họ Mạc, Mạc Mộng Thần”