Mục lục
Truyện Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366

Một lúc lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng mới xoay cây bút trong tay, chậm rãi nói: “Cậu tìm được ở đâu?”

Dựa theo địa chỉ mà Tiêu Vinh đưa cho, nhưng không tìm thấy.

Trước đây quả thật quản gia Tiêu đã từng sống ở đó, nhưng mấy ngày sau lại đột nhiên biến mất, trùng với thời gian bọn họ đi tới tìm ông ta.

Chuyện này cũng quá trùng hợp đi.

Tiêu Vinh lại đang giở trò gì? Nhưng may mắn là vài ngày sau họ vẫn tìm thấy được ông ta.

“Tại một phòng khám gần đó, ông ta bị xe ba gác đâm trúng ở lại phòng khám không chịu trở về. Bởi vì là người lớn tuổi không nơi nương tựa mới chuyển đến nên cũng không ai để ý đến hành tung của ông ta.”

Tiêu Khôn Hoằng gật đầu: “Có hỏi được cái gì không?”

“Ông ta không nói, chỉ yêu cầu muốn một khoản tiền lớn, đồng thời làm giấy tờ di dân cho ông ta.”

Chậc, ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng trở nên lạnh lùng: “Lòng tham không đáy”

Hiện tại đã mất trắng tất cả, rồi còn dám đề yêu cầu với anh.

Bịch, cây bút trong tay Tiêu Khôn Hoằng rơi xuống bàn, ánh mắt anh bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

“Ông chủ, anh có muốn dạy cho ông ta một bài học không?”

“Không cần.”

Tiêu Khôn Hoằng phụt cười: “Cứ dựa theo lời ông ta nói mà làm đi.”

“Ông chủ, tại sao anh lại đồng ý ông ta dễ như vậy?”

Rõ ràng hiện tại quản gia Tiêu đã không còn bất cứ đường lui nào nữa, một khi ông cụ mất, ông quản gia sẽ không còn người để nương tựa nữa.

Từ lúc ở bệnh viện, ông quản gia đã bí mật giao dịch với Tiêu Vinh, rồi lén lúc bỏ đi. Từ sự việc này có thể nhìn ra được.

Lòng người luôn ích kỷ như vậy. Ngay cả những người già đã ở bên cạnh ông cụ nhiều năm như vậy, cũng vẫn sẽ sợ hãi cái chết.

“Một khi con người đã quen với cuộc sống an nhàn sung túc, thì sẽ lại sợ mất đi. Chỉ khi còn có hy vọng, thì mới có điểm yếu.”

Sở dĩ ông quản gia lúc này còn dám mở miệng đòi điều kiện, chính là do ông ta đã không còn gì phải lo lắng nữa nên mới dám làm liều.

Bởi vì bản thân đã không còn gì cả, cho nên mới không sợ mất đi cái gì nữa.

Nhưng một khi đã đồng ý với điều kiện của đối phương, thì đối phương sẽ không phải là không còn gì nữa, bọn họ sẽ sợ mất đi con bài của mình, sau đó bọn họ sẽ ngoan ngoãn giao nộp những thứ trong tay mình ra.

“Bên chỗ Tiêu Vinh thế nào rồi?”

“Người còn chưa tỉnh lại, tôi đã sắp xếp rất nhiều người đến canh chừng anh ta, tuyệt đối sẽ không để cho anh ta có cơ hội chạy thoát.”

“Tốt lắm.”

Đáy mắt Tiêu Khôn Hoằng lóe lên một tia sáng, anh cũng muốn xem thử xem Tiêu Vinh còn có thể làm được gì.

Chỉ là anh không ngờ rằng Tiêu Vinh lại có thể tàn nhẫn với bản thân mình như vậy.

Chậc chậc, thế thì Tiêu Vinh anh còn có con bài nào nữa đây?

Thời gian thoáng qua đã đến giờ tan làm, Tiêu Khôn Hoằng nhìn bầu trời bên ngoài, trời đã bắt đầu trở tối.

Những ngày trong mùa đông ngày càng trở nên ngắn lại.

Anh kéo cà vạt, cũng không biết rằng lúc này vợ mình đã tan làm chưa, anh gửi cho Thi Nhân một tin nhắn zalo, sau đó đợi cô trả lời.

Lượng công việc của bộ phận thiết kế không hề ít, cô lại cứ khăng khăng lựa chọn trở về ngay lúc này.

Lúc này, Thi Nhân đang bận rộn ở bộ phận thiết kế.

Vào buổi chiều, cô đã cùng Triệu Nhược Trúc thảo luận về tất cả đối tác hợp tác trong khoảng thời gian này, đồng thời phân chia riêng các khách hàng đã hủy hợp tác và phân tích các trường hợp riêng biệt.

Vì có quá nhiều đối tác hợp tác nên chỉ riêng việc sắp xếp lại thôi cũng đã mất rất nhiều thời gian.

Thi Nhân nhìn những tập tài liệu này, cũng không khỏi cảm thấy đau đầu.

Nếu như không chỉnh lý lại, thì làm sao có thể biết được vấn đề đang tiềm ẩn ở bên trong là gì và làm sao có thể đàm phán lại hợp tác với phía đối tác đây?

Nhưng nếu như tất cả đều phải chỉnh lý lại, thì cần phải hao phí rất nhiều thời gian.

Chắc chắn sẽ không thể hoàn thành trong khoảng thời gian mà Tiêu Khôn Hoằng quy định được.

Chuyện này có chút khó xử lý đây.

“Giám đốc Mạc, nếu không hôm nay chúng ta tạm thời làm tới đây đi, thời gian cũng muộn rồi.”

Thi Nhân nhìn vào điện thoại, lúc này cô mới phát hiện đã hơn bảy giờ tối, hơn nữa điện thoại cô còn có một tin nhắn chưa đọc, là tin nhắn của Tiêu Khôn Hoằng gửi đến, hỏi mình đã tan làm chưa.

Cô bấm vào trả lời: “Lập tức.”

Thật đáng ngạc nhiên, anh lại không có trực tiếp đi xuống đây tìm mình, dù sao công việc của mình vẫn chưa xong, ông sếp lớn tới đây đón người, ảnh hưởng không tốt lắm.

Khi còn ở trong công ty, cô cũng là nhân viên của tập đoàn và là tổ trưởng của bộ phận thiết kế.

Thi Nhân đứng dậy: “Được thôi, vậy hôm nay chúng ta cứ làm đến đây đi, tôi sẽ trở về suy nghĩ xem có còn cách nào khác nữa hay không. Nếu như sửa sang hết tất cả các phần tài liệu này, như vậy chúng ta cũng không có thời gian làm những việc khác nữa mất.”

“Được, tôi cũng trở về suy nghĩ một chút, hôm nay mọi người vất vả rồi, chúng ta tan ca đi.”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thu dọn lại đồ đạc của mình chuẩn bị tan làm rời đi.

Thi Nhân và Triệu Nhược Trúc cùng nhau sắp xếp tài liệu, sau đó xoa bóp bàn tay nhức mỏi của mình: “Tôi làm được rồi, giám đốc Mạc, chị về trước đi.”

“Chúng ta cùng nhau về đi.”

Triệu Nhược Trúc ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa bên ngoài, ý ra hiệu cho cô nhìn qua một chút, chồng người ta đã đến đón người rồi, dù thế nào cô ta cũng phải biết điều để cho người ta đi thôi.

Thi Nhân quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng đang đứng ở cửa, nhưng anh lại không bước vào.

Tay cô buông lỏng: “Không có chuyện gì, dù sao anh ấy cũng đã đợi lâu như vậy, cũng không bận tâm sẽ đợi thêm một chút nữa đâu.”

“Thôi không cần đâu, tôi không phải là người không biết điều như thế, tổ trưởng Mạc cũng cho tôi một cơ hội thể hiện đi, để về sau ông chủ nhớ tới biểu hiện của tôi còn có thể biết mà bớt mắng lại tôi vài câu đi.” Thi Nhân nhìn thấy Triệu Nhược Trúc kiên quyết như vậy, cô cũng không tiếp tục tranh cãi nữa.

Cô xoay người bước ra khỏi văn phòng: “Sao anh lại đến đây?”

Ngay khi sếp lớn xuất hiện, các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế đều im lặng như tờ, thậm chí còn không dám lớn tiếng nói chuyện.

“Anh đã nói với em là cùng nhau tan ca mà.”

Tiêu Khôn Hoằng chủ động nắm lấy tay cô, hơi ấm từ lòng bàn tay rộng lớn truyền đến.

Khóe miệng Thi Nhân cong lên, cô đi theo anh vào thang máy riêng đến chỗ gửi xe dưới tầng hầm, khi vừa ra khỏi thang máy, cô đã cảm thấy một làn gió lạnh ập đến: “Trời đất ơi, rơi tuyết rồi sao? Lạnh quá.”

Khi cô còn ở trong văn phòng, cũng không cảm giác được điều gì.

Nhưng khi cô bước ra ngoài, liền phát hiện nhiệt độ bên ngoài trở nên lạnh hơn rất nhiều.

Nhiệt độ hạ xuống rồi.

“Vài ngày nữa trời sẽ mưa.”

Hai người cùng nhau lên xe, Thi Nhân nhìn thấy những người bên ngoài đều ăn mặc rất dày dặn, có lẽ nhiệt độ đang giảm rồi.

Cô nhìn lịch trong điện thoại: “Sắp đến ngày đông chí.”

“Anh rất xin lỗi, tết năm nay anh bận quá, nên không thể cùng em và các con đi ra ngoài nghỉ dưỡng rồi.”

“Em biết mà, không sao đâu, đợi đến năm sau mọi việc trong tập đoàn được phát triển theo quỹ đạo, thì anh hẳn bù đắp lại mẹ con em.”

Tiêu Khôn Hoằng ôm người vào lòng, hôn lên trán cô: “Được.”

Trong lòng người đàn ông thoáng qua một suy nghĩ sâu xa, thật ra anh nợ Thi Nhân rất nhiều thứ.

Ví dụ như một đám cưới, một lời cầu hôn và còn có một tình yêu ngọt ngào.

Nhưng bọn họ vẫn còn có rất nhiều thời gian trong quãng đời còn lại, anh có thể từ từ bù đắp cho cô.

Mùa đông đến rất nhanh.

Rõ ràng là mấy hôm trước còn mặc áo khoác và chiếc áo len, nhưng một đêm trôi qua, nay lại phải mặc áo khoác bông, áo khoác lông và đội mũ rồi.

Thi Nhân mặc một chiếc áo bông màu trắng, một chiếc áo len và đội thêm một chiếc mũ gấu trúc màu đen cho Ba Bánh Bao nhỏ.

Ba con gấu trúc tròn xoe nhỏ chính thức ra đời.

Bé Bánh Bao vui vẻ ôm con búp bê gấu trúc lớn: “Mẹ ơi, đây có phải là gấu trúc không? Con muốn đi xem gấu trúc.”

“Đợi khi nào cha và mẹ có thời gian rồi, cha mẹ sẽ dẫn các con đến vườn gấu trúc để xem gấu trúc được không nào. Nơi đó có rất nhiều gấu trúc, không giống như ở nước Mỹ, chỉ có một con gấu trúc mà thôi.”

“Được ạ.”

Bé Bánh Bao rất dễ dỗ dành, khi cô bé biết được sau này mình sẽ được đi xem rất nhiều gấu trúc, cả người đều trở nên rất hưng phấn, cô bé cầm lấy con búp bê lắc lư trước mặt Tiêu Khôn Hoằng: “Cha ơi, gấu trúc nè.”

kÌÌ Ko Người đàn ông rũ mắt xuống nhìn bộ dạng dễ thương của cô con gái nhỏ, khóe miệng anh không khỏi cong lên, anh đưa tay xoa đầu con gái: Ngoan lắm.

Quả đúng không hổ danh là con gái của Tiêu Khôn Hoằng anh đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK