Chương 232
Đây chỉ là một khối Rubik.
Người đàn ông trực tiếp nhận lấy, nhẹ nói: “Bắt đầu tính thời gian.”
Mạc Tiểu Nam nhìn đồng hồ: “1, 2, 3.”
Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông không ngừng lật tung, và ba khối Rubik được anh ném lên không trung, chúng cứ xoay tròn không nhanh không chậm và có vẻ rất nhịp nhàng.
“Hết giờ.”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, cả ba khối Rubik trong tay anh đã được xoay về đúng thứ tự.
Mạc Tiểu Nam mở to hai mắt: “Cha làm được như vậy nữa sao?”
Ba khối Rubik cũng lúc được tung lên không trung để xoay về đúng thứ tự như vậy thì quả là cần một khả năng tư duy mạnh mẽ.
Tiêu Khôn Hoằng giọng điệu cực kỳ yếu ớt: “Kỳ thực cái này có kỹ năng. Những cái này không khó, kỹ năng cũng không nhiều lắm.”
Mạc Tiểu Bắc cùng Mạc Tiều Nam quay đầu nhìn anh, tựa hồ muốn biết chân tướng.
Người đàn ông giảm tốc độ và giải thích thủ thuật cho đứa trẻ từng chút một.
Vốn là lúng túng ngồi gần tay anh quan sát, nhưng sau đó lại lười biếng dựa trên đùi anh, chăm chú nhìn đồ vật được xoay xoay trong tay anh.
Có lẽ tình bạn giữa những người đàn ông chỉ đơn giản như vậy.
Khi Thi Nhân ăn sáng xong, hai đứa trẻ đã có cái nhìn mới về cha của chúng, giọng nói của chúng trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Thi Nhân nhận thấy tình trạng này, đôi mắt của cô lóe lên vẻ nhẹ nhõm.
Không lâu sau, trợ lý Tiêu bước vào: “Thưa cậu chủ, thưa mợ chủ, tập đoàn có chút chuyện.”
Đối với những việc bình thường, trợ lý Tiêu cũng sẽ không đến đây.
Trừ khi đó là một sự kiện lớn.
Tiêu Khôn Hoằng không cử động, anh liếc nhìn Thi Nhân, bây giờ anh đang là một người bệnh.
Thi Nhân chủ động nói: “Nói đi.”
“Mấy ngày trước mợ chủ nói sẽ tổ chức họp báo. Hiện tại ban giám đốc cũng đang hỏi khi nào tổ chức, họ muốn biết tình trạng của anh.”
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng trở nên lạnh lùng: “Một đám rác rưởi muốn tìm cái chết sao, lập tức sắp xếp họp báo, tôi sẽ đi xem mặt những người đó…”
“Chờ đã.”
Thi Nhân đột nhiên cắt ngang lời của Tiêu Khôn Hoằng: “Anh không thể xuất hiện.”
“Tại sao?”
“Bởi vì vết thương của anh vẫn chưa lành, bây giờ họ đang nghĩ rằng anh đang bất tỉnh, ngay cả Tiêu Vinh cũng nghĩ như vậy. Việc anh tiếp tục giả vờ bất tỉnh để xem Tiêu Vinh định làm gì, và sau đó anh ta sẽ mất cảnh giác.”
Tiêu Khôn Hoằng cau mày: “Nhưng nếu cứ như thế, em sẽ phải chịu uất ức, sẽ rất mệt.
Rốt cuộc, anh hiểu nhất chính là tính cách chịu uất ức để giúp đỡ người khác của cô.
Không phải anh không biết cách tốt nhất là làm như vậy, nhưng anh không muốn nhìn thấy vợ mình bị cho là sai trái, phải chịu uất ức, mệt mỏi đến kiệt sức.
“Tôi không sao. Trong thời gian anh hôn mê, tôi đã sống sót qua đoạn khó khăn nhất. Chẳng lẽ mấy chuyện nhỏ nhặt như bây giờ tôi lại còn phải sợ sao. Hơn nữa, một ngày chưa bắt được Tiểu Vinh, thì cũng là một ngày tôi cũng không yên lòng.”
Tiêu Vinh là một quả bom hẹn giờ. Anh ta cần phải được loại bỏ.
Tiêu Khôn Hoằng ánh mắt tối sầm lại, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Được, làm như lời em nói.”
Đây là thời điểm thích hợp để giải quyết những chuyện xảy ra năm đó rồi.
Con cái và vợ là điểm mấu chốt của anh.
Thi Nhân quay đầu nhìn trợ lý Tiêu: “Ba ngày nữa hãy thu xếp mở một cuộc họp báo.”
“Được, tôi sẽ thu xếp ngay bây giờ.”
Trợ lý Tiêu rời đi, Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi nói: “Em định làm gì? Trong buổi họp báo em sẽ nói gì?”
“Không biết, phải xem ngày đó sẽ xảy ra chuyện gì. Sở dĩ ba ngày sau tôi mới mở cuộc họp báo là vì cần thời gian sắp xếp tung tin tức để cá cắn câu.”
Người đàn ông hơi nheo mắt lại: “Thông minh hơn rồi đó.”
Cuộc họp báo không phải là mấu chốt mà là đối phương sẽ làm gì với cuộc họp báo.
Bây giờ anh tự mình thức dậy, và những gì bên kia làm sẽ thực sự vô ích.
Thi Nhân cười: “Tất cả đều do bị ép nên mới trở nên thông minh hơn. Tiêu Vinh thực sự nghĩ rằng anh ta là người thông minh duy nhất ở đây.” %3D
“Đúng vậy, em muốn làm gì thì cứ làm, nếu không thể cố gắng được nữa, sẽ có tôi.”
Tiêu Khôn Hoằng biết rằng Thi Nhân đang tức giận.
Vụ bắt cóc đứa trẻ lần trước khiến Thi Nhân hoàn toàn tức giận.
Anh không ngờ Tiêu Vinh lại điên cuồng như vậy, còn yêu cầu Châu Chính Bắc làm kẻ chết thay, muốn tóm được thóp của Tiêu Vinh thật không dễ dàng.
Thi Nhân gật đầu: “Tôi hiểu rồi, anh chỉ cần khỏi bệnh là được. Để tôi làm việc này.”
Tiêu Vinh, cô ấy và Tiêu Khôn Hoằng, nhất định phải có hồi kết.
Bé bánh bao đứng bên cạnh anh trai nói: “Dáng vẻ hiện tại của mẹ thật đáng sợ.”
Thật khốc liệt, thậm chí còn ghê gớm hơn lần trước chúng biến mất.
Cậu bé gật đầu một cái, điều cô bé nói có lý.
Sau buổi trưa, Thi Nhân dỗ đứa trẻ ngủ trưa, ba đứa nhỏ không muốn quay lại phòng bên cạnh, muốn ở lại bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng.
Cuối cùng, một chiếc giường đơn khác được đặt trong phòng, bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng.
Ba đứa nhỏ nằm ngủ trên đó, tay chân nhỏ nhắn tùy ý xụi lơ buông thống.
Thi Nhân bất lực nói: “Anh không thể cưng nựng chúng như thế này.”
Bây giờ mấy đứa có lẽ vừa mới nhận ra cha mình, trong lòng đều có chút hưng phấn muốn bám lấy Tiêu Khôn Hoằng.
Nhưng tình trạng thể chất hiện tại của Tiêu Khôn Hoằng cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
“Không sao đâu. Với con, anh không nghĩ thời gian lại khó khăn như vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng không bận tâm chút nào, và thậm chí còn muốn hòa hợp với các con của mình.
Thi Nhân thấp giọng nói: “Lát nữa tôi phải ra ngoài, anh trông coi mấy đứa nhỏ.”
“Được rồi, tối em nhớ về sớm ăn cơm.”
“Anh không hỏi tôi đi ra ngoài làm gì sao?”
Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu, nét mặt tuấn tú mang theo nụ cười: “Hiện tại vợ tôi là người làm chủ bên ngoài, tôi làm chủ ở nhà, tôi là người bệnh, tôi không hỏi chuyện bên ngoài.”
Cô làm chủ bên ngoài, anh làm chủ ở nhà?
Câu này có nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Thi Nhân cười như không cười: “Vậy sau này, cậu Tiêu đây sẽ làm người lo toan cho gia đình, anh đồng ý chứ?”
“Đương nhiên, nếu vợ chịu nuôi tôi thì tôi sẽ nấu cơm cho vợ cả đời”.
Đôi mắt của anh rất sâu, như muốn hút người khác vào trong đó.
Thi Nhân mặt đỏ bừng, cô lắp bắp: “Tôi và ba đứa con đủ mệt rồi, không nuôi nổi thêm một người đàn ông trưởng thành đâu.
Thi Nhân đỏ mặt rời khỏi phòng bệnh.
Tiêu Khôn Hoằng nở nụ cười nhàn nhạt, anh liếm đôi môi mỏng, vợ anh đỏ mặt, rất đáng yêu.
Thi Nhân đi đằng trước, trợ lý Tiêu đi ở đằng sau.
“Mợ chủ đi đâu vậy?”
Tiêu Khôn Hoằng hạ giọng, liếc nhìn xem xét tình hình của đứa trẻ để xem mình có làm động đến chúng không.
“Chắc hẳn mợ chủ đến tìm người nhà họ Thi.”
Trợ lý Tiêu nói ngắn gọn về chuyện của Vương Ngọc San, tiết lộ rằng bà nội Thi Nhân mất năm đó vì một lý do khác.
Lông mày của Tiêu Khôn Hoằng chuyển động, Thi Đằng Sùng thực sự không là gì cả.
Anh không biết mẹ của Thi Nhân ngay từ đầu đã mù quáng như thế nào mà lại đem lòng yêu con sói mắt trắng dã như Thi Đằng Sùng.
“Tìm vài người theo dõi cô ấy, đừng để cô ấy bị ức hiếp.”
Tiêu Khôn Hoằng không hỏi nhiều, dù sao đó cũng là chuyện riêng của vợ.
Khi cô ấy muốn, cô ấy sẽ tự nhiên kể cho anh nghe.
Thi Nhân trực tiếp đến địa điểm đã thỏa thuận, đây là một tiểu khu đã cũ.
Khi xuống nhìn nơi này, cô sững sờ một lúc – cô nhớ ra ở đây, khi Thi Đằng Sùng chưa thành công, cô đã sống trong ngôi nhà cũ kỹ này.
Đây là ngôi nhà do cha mẹ Thi Đằng Sùng đứng tên.
Kể từ khi công ty mở, cô đã chuyển đi.
Bởi vì vấn đề về đá, nên ngân sách của Thi Đằng Sùng bị rỗng, không có tiền để sống trong biệt thự lớn.
Kết quả là phải chuyển về đây
Quả nhiên sống lương thiện sẽ được đền đáp, mọi thứ đã được trả về đúng hình dạng ban đầu.
Thi Nhân bước vào tiểu khu và nghe thấy tiếng cãi vã trong quán trà cách đó không xa: “Vương Duyệt, bà mắc nợ tôi tiền mạt chược vẫn chưa đưa , giờ vẫn còn không chịu trả sao? “