Chương 247
“Cậu chủ thật sự nói như vậy?”
Lão quản gia cảm thấy rất khó tin, lúc này ông ta mới nhận ra một điều: Tiêu Khôn Hoằng đã biết đứa nhỏ là con của ai rồi sao?
Kết quả là, anh vẫn không nói gì.
Lão quản gia bây giờ mới hiểu được cậu chủ hận nhà họ Tiêu như thế nào.
Ông ta kiên định đứng ở cửa thang máy: “Dù sao hôm nay không gặp được phu nhân, tôi sẽ không rời đi.”
Các vệ sĩ không có động tĩnh, dù sao thì bọn họ cũng đã chào hỏi trước rồi.
Họ cũng đã nghe về chương trình phát sóng trực tiếp vào buổi chiều, và họ luôn cảm thấy rằng những người trong ngôi nhà cũ của nhà họ Tiêu có vấn đề, thiếu gia không muốn gặp bọn họ cũng là điều dễ hiểu.
Tuy rằng không có ai nhìn thấy, nhưng tin tức lão quản gia đến đây vẫn bị lan truyền ra ngoài.
Thi Nhân đang xem Tiêu Khôn Hoằng biểu diễn các trò ảo thuật với ba đứa trẻ, và thỉnh thoảng lại có tiếng đứa trẻ hét lên ngạc nhiên.
Bác sĩ nói rằng, vận động trí não sẽ giúp não Tiêu Khôn Hoằng phục hồi. Tuy nhiên, không thể không thừa nhận tài năng ảo thuật của Tiêu Khôn Hoằng càng lúc càng điêu luyện.
Đôi khi, ngay cả cô cũng không thể nhìn thấy sơ hở ở đâu. Ánh sáng trắng trong phòng chiếu xuống, hơn nửa ngũ quan tinh tế của Tiêu Khôn Hoằng bị ẩn trong bóng tối.
Lúc này, Thi Nhân cảm thấy Tiêu Khôn Hoằng thực sự rất đẹp trai.
Nếu sau này thất nghiệp, anh hoàn toàn có thể đi theo con đường ảo thuật, chắc chắn anh sẽ trở nên nổi tiếng.
Dù sao thì với nhan sắc của anh, một khi đứng lên sân khấu chắc chắn sẽ rất hút khách, anh có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm.
Có lẽ do ánh mắt của Thi Nhân quá nghiêm túc, khiến vẻ mặt của một người đàn ông nào đó ngày càng trở nên mất tự nhiên.
Khi làm trò ảo thuật, anh ấy không tập trung lắm.
Anh run tay một cái, để lộ bí mật.
Bé Bánh Bao đột nhiên kêu lên: “Oa, cha lừa dối! Con đã nhìn thấy rồi!”
Mạc Tiểu Bắc vẻ mặt tự hào: “Cha, trình độ của cha chả ra sao cả.”
“E hèm. Lại lần nữa, vừa rồi là cha cố ý.”
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nhặt thứ rơi ra, sau đó ngước mắt lên nhìn Thi Nhân, và nhìn cô thật sâu.
Người phụ nữ đang say mê ngắm nhìn người đàn ông đẹp, lúc này mới định thần lại và thấy rằng cô ấy dường như đã nhìn chằm chằm vào người khác rất lâu.
Thi Nhân bất chợt mỉm cười và chuyển hướng chú ý.
Bây giờ cô cũng có chút hiểu được cảm giác của những người theo đuổi thần tượng rồi, nam thần quả thực vô cùng đẹp trai.
Cuối cùng, Tiêu Khôn Hoằng đã dạy ba đứa bé những trò ảo thuật đơn giản.
Ba đứa nhỏ đều vây quanh người đàn ông, bé Bánh Bao vô cùng kinh ngạc, khả năng phản ứng của cô bé không nhanh bằng hai anh, nhưng nụ cười của cô bé rất tươi sáng, rất dễ lây cho người khác.
Không lâu sau, bé Bánh Bao chạy đến trước mặt Thi Nhân: “Mẹ ơi, con sẽ làm phép thuật.”
“Vậy thì, biểu diễn cho mẹ xem đi?”
Bé Bánh Bao làm động tác giả, sau đó lúng túng lấy ra thứ giấu trong tay áo, trong cốc đột nhiên xuất hiện: “Dang dang dang, mẹ nhìn thấy chưa?”
“Ồ, thật tuyệt vời.”
Thi Nhân nghiêm túc vỗ tay, mặc dù động tác của cô bé có chậm hơn một chút, nhưng cô bé vẫn rất lợi hại.
Mạc Tiểu Bắc cũng đi tới: “Mẹ, con cũng sẽ biểu diễn cho mẹ xem một màn ảo thuật.”
Ba đứa bé, mỗi người đều biến ra một tờ tiền trong chén.
Cuối cùng, họ mở ra một bức thư, đó là một dòng chữ màu đỏ, kết nối lại rất đơn giản: I love you!
Thi Nhân cười và nói, “Mẹ cũng yêu các con.”
Bé Bánh Bao thấp giọng nói: “Mẹ, nói cho mẹ biết một bí mật, dòng chữ này do là cha viết.”
Tiêu Khôn Hoằng viết? Thi Nhân lần này nhìn ba chữ, nhiệt độ trên mặt vô thức tăng lên, anh đang tỏ tình với cô sao?
Mạc Tiểu Bắc nhướng mày: “Mẹ, cha đang tỏ tình với mẹ kìa!” Anh cả đứng ngoài xem náo nhiệt không ngại đổ thêm dầu vào lửa, cậu bé nói thẳng ra.
Mạc Tiểu Nam trực tiếp nhét ba mảnh giấy vào tay Thi Nhân: “Mẹ ơi, đây là tín vật tình yêu của cha.”
Khụ khụ, ba đứa nhỏ này sao có thể tự đào hố cho mẹ như thế được chứ!
Thi Nhân đang cầm ba mảnh giấy, cảm thấy hơi nóng.
Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng, lắc lắc tờ giấy: “Có tín vật tình yêu nào tồi tàn như vậy sao?”
“Dĩ nhiên là không phải.”
Tiêu Khôn Hoằng ánh mắt tối sầm lại rất nhiều, anh nhìn thật sâu vào mắt cô gái nào đó, cảm giác như anh muốn nuốt trọn cô vào mắt.
Thi Nhân vô thức tránh ánh nhìn của anh, hơi lộ liễu.
Trước mặt các con, anh có thể nào bớt bớt đi không?
Ba đứa nhỏ vô cùng tinh ranh, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể bị ba đứa nhỏ phát hiện ngay.
Bé Bánh Bao lập tức nói: “Vậy thì định sẽ tặng tín vật tình yêu gì?”
Ba đứa nhỏ đều lần lượt nhìn về phía Tiêu Khôn Hoằng, không hề tỏ ra ngượng ngùng.
Người đàn ông trước giờ đều mặt dày mày dạn giờ phút này cũng bị hỏi đến khựng lại.
Anh ấy thực sự chưa hình dung được nên tặng cô cái gì, làm sao trả lời được bây giờ?
Mạc Tiểu Bắc nói: “Hóa ra là chưa nghĩ tới.”
Mạc Tiểu Nam nói theo: “Không có một chút thành ý nào.”
Bé Bánh Bao nói: “Con cũng muốn một món quà!”
Tiêu Khôn Hoằng rơi vào ngõ cụt, ánh mắt thâm thúy nhìn qua: “Ừ.”
“Oh yê, con cũng có quà.”
Bé Bánh Bao bỗng nhiên được tặng quà, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thi Nhân nói đầu tiên: “Đầu tiên là không được tặng kẹo và đồ ngọt, những thứ khác đều được.”
“Tại sao không được?”
“Bởi vì quà của mẹ chắc chắn không phải là kẹo, nếu con đã đòi có quà, vậy thì quà của con phải giống với quà của mẹ.”
Thi Nhân nói xong, nhìn thẳng vào Tiêu Khôn Hoằng, ánh mắt như báo hiệu cho anh ấy rằng: con gái của anh mà còn ăn kẹo nữa thì sẽ bị sâu hết răng.
Mạc Tiểu Khê vẻ mặt không muốn, giọng nói non nớt vang lên: “Thật sao cha, quà không thể là kẹo sao, ngọt lắm đấy!”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn hai người một lớn một nhỏ, người lớn thì không thể đắc tội, người nhỏ thì không đành lòng từ chối.
Nhưng lời của Thi Nhân là chính xác.
Răng của cô con gái út thực sự không tốt lắm, bác sĩ đã nói rằng nên kiểm soát lượng đường tiêu thụ.
Cuối cùng anh ta phũ phàng trả lời: “Đúng vậy, tín vật tình yêu không thể là kẹo. Người lớn không ăn kẹo.”
“Ồ, có thật không? Thật đáng tiếc.”
Bé Bánh Bao đã để lại một niềm tiếc nuối sâu sắc cho đến mãi sau này khi lớn lên và bị một người đàn ông xấu xa nào đó lấy một hộp kẹo làm tín vật tình yêu lừa đi mất.
Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cô cũng lừa được đứa trẻ.
“Được rồi, đến giờ đi ngủ rồi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi thôi.”
Ba đứa nhỏ lần lượt cầm đồ chơi, chuẩn bị về phòng.
“Chúc cha ngủ ngon.”
Bé Bánh Bao vẫy vẫy tay rồi lê đôi chân ngắn bước đi, vừa rồi cô bé không nhận được quà là kẹo, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cô cả.
Ngay khi Thi Nhân đưa ba đứa trẻ ra ngoài, cô nghe thấy tiếng cãi vã ở cuối hành lang, cô lập tức nghe thấy tiếng quản gia già đang đi tới.
Cô ấy cũng đoán được lý do.
Vẻ mặt của cô ấy vẫn không thay đổi.
cô ấy đưa ba đứa trẻ trở lại phòng tắm, thay quần áo và chuẩn bị đi ngủ.
Ba đứa trẻ tắm rửa sạch sẽ thơm tho, sau đó liền nằm xuống nhìn cô.
Thi Nhân sờ đầu ba đứa trẻ: “Ngủ đi.”
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ thật tuyệt vời.”
Bé Bánh Bao chớp mắt. Hình ảnh mẹ xuất hiện trên TV vô cùng bá đạo.
Mạc Tiểu Bắc cũng nói: ‘Mẹ, hôm nay có phải mẹ rất tức giận không?”
“Mẹ không tức giận, tại sao phải tức giận?”
Thi Nhân nhìn ba đứa con: “Hôm nay mẹ đến dự họp báo thay cha con. Cha của các con mới là người quyền lực nhất.
Mẹ có thể đứng trước ống kính máy quay, tất cả đều là nhờ cha cho mẹ dũng khí.”
Ánh mắt Mạc Tiểu Bắc dừng lại, khóe miệng nhếch lên: “Mẹ, trái tim mẹ rung động rồi.”
Bé Bánh Bao nói theo: “Rung động rồi.”
Mạc Tiểu Nam nhìn em gái: “Em có biết rung động là gì không?”
“Hừ, em biết.”
Bé Bánh Bao quay đầu kiêu ngạo, không muốn để ý đến anh trai mình.
Tai Thi Nhân đột nhiên đỏ lên: “Trẻ con biết cái gì, lập tức nhắm mắt lại đi ngủ.
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng Thi Nhân không tránh khỏi thất thần.
Cô thực sự rung động rồi sao?