Mục lục
Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh tĩnh lặng.

Không biết mất bao lâu Sở Nhược Đình mới dần khôi phục ý thức.

Xương cốt toàn thân nàng cứ như đã bị nghiền nát rồi mọc lại, làm nàng khổ sở mệt mỏi. Ngón tay cô gái giật giật, mí mắt nặng trịch.

Phía trước là bầu trời đầy những đám mây tím hồng, nàng đang đắm mình giữa mặt hồ tựa gương soi. Mặt nước trong vắt phản chiếu hình ảnh mây trời, ngửa đầu một cái là thấy tòa nhà cao tầng trên bầu trời. Các con đường rộng lớn bằng phẳng trải dài ngang dọc và đông đúc nhộn nhịp. Không gian đảo lộn này huyền ảo sặc sỡ, nhìn sao cũng thấy quái dị.

Sở Nhược Đình cảm giác mình từng thấy khung cảnh trên.

Nàng bỗng nhớ ra sau khi chết trong kiếp trước, hình như nàng đã đến đây.

Đúng lúc ấy, đám mây mềm lay động vài lần rồi một nam tử bước ra từ chính giữa.

Nam tử mặc áo đạo sĩ xanh lá nhạt có tay áo rộng, đầu vấn khăn đỏ thẫm, mắt đeo cặp kính tròn làm bằng đồi mồi; gương mặt người này hết sức nhòe nhoẹt.

Nam tử tiến lại gần Sở Nhược Đình, vừa cười tủm tỉm vừa vẫy tay chào nàng, “Xin chào.”

Sở Nhược Đình cảnh giác thối lui, nàng lập tức dùng thần thức tra xét tu vi đối phương, nhưng nàng nhận ra mình chẳng thể thi triển phép thuật trong không gian huyền bí này.

Nam tử cười bảo, “Ngươi không làm được gì ở đây đâu, đừng phí sức.”

Sở Nhược Đình lạnh lùng nhìn nam tử, “Đây là đâu? Ngươi là ai? Có phải…ta lại chết rồi không?”

Cơn gió trong khe nứt đủ sức xé nát nàng.

Hình ảnh núi sông lơ lửng ở Phù Quang Giới trước lúc nàng tới đây hiện lên trong đầu, thiếu nữ cuống quýt nói, “Ta phải về Phù Quang Giới! Ta phải về phong ấn Liên U!”

Nam tử đáp, “Phù Quang Giới không tồn tại nữa.”

“Ngươi nói gì?” Sở Nhược Đình ngúc ngắc ngẩng đầu.

Nam tử khuyên, “Trước mắt đừng sốt ruột. Bao giờ Thái Sơ xử lý xong công việc sẽ giải thích kỹ càng cho ngươi nghe.”

Sở Nhược Đình hoang mang nhìn nơi ma quái này, cố gắng kiềm chế cơn kích động.

Nàng đứng trên mặt nước phẳng lặng và duỗi tay túm đám mây tím hồng quanh mình. Mây lặng lẽ trôi khắp nơi qua kẽ ngón tay nàng, thật là cảnh tượng kỳ diệu lẫn đẹp lạ thường.

“Ngươi là ai?” Sở Nhược Đình hỏi.

“À,” nam tử đẩy gọng kính trên sống mũi, “ngươi chắc đã nghe qua tên ta. Uân công tử.”

Uân công tử…

Hóa ra người trước mặt nàng là một trong ba tu sĩ phi thăng suốt vạn năm qua – Uân công tử!

Sở Nhược Đình ngỡ ngàng khôn xiết, “Đây là Chân Tiên Giới?”

“Không không không,” Uân công tử phủ nhận liên hồi, “đây là Hồng Mông Thần Giới.”

Đầu óc Sở Nhược Đình ong ong, “Ta chưa từng nghe đến cái tên đó.”

Trên Phù Quang Giới là Chân Tiên Giới, trên Chân Tiên Giới là Chân Thần Giới… Hồng Mông Thần Giới là chốn nào?

Uân công tử nở nụ cười, “Ngươi tất nhiên chưa bao giờ nghe đến nó.”

Ngài tiêu sái vén vạt áo rồi ngồi trên đất giảng giải cho nàng.

Thế giới có trong và đục, đục là ma, trong là thần. Nơi có các loại khí pha tạp với nhau bao gồm mấy thế giới cấp thấp giống “Phù Quang”. Người thuộc thế giới cấp thấp phải tu luyện để hấp thụ linh khí đất trời thì mới có thể đánh vỡ hư không, bước vào Chân Tiên Giới, sau đấy từ Chân Tiên Giới phi thăng tới Chân Thần Giới. Tuy nhiên, phi thăng lên Chân Tiên Giới hay Chân Thần Giới không có nghĩa trở thành “tiên” với “thần” thật sự. Chân Tiên Giới cùng Chân Thần Giới chỉ là tên gọi do thế giới cấp thấp đặt chung cho những thế giới họ không biết. Nếu phân chia cẩn thận thì còn có “Chiếu Thế”, “Diệu Hà”, “Song Thanh”, “Hồng Mông”, vân vân.

Sở Nhược Đình dần hiểu lờ mờ, “Nếu vậy, có bao nhiêu…Chân Thần Giới với Chân Tiên Giới?”

“Có khoảng năm trăm sáu mươi triệu Chân Tiên Giới, Chân Thần Giới không nhiều bằng, chỉ hơn chín mươi chín triệu thôi. Ngoài ra còn thế giới phàm tục, thế giới cấp thấp, thế giới khí đục… Đủ loại nhiều vô số kể.”

Cảnh sắc biến hóa trong nháy mắt.

Ngay lập tức, Sở Nhược Đình đi từ bầu trời tràn ngập mây tím hồng đến một nơi hư vô với diện tích rộng lớn. Nơi đây đen kịt, đằng xa điểm đầy ngôi sao lấp lánh. Ngân hà xanh tím tựa tấm lụa vắt ngang bầu trời mênh mông, tạo nên khung cảnh thần bí chẳng nhìn thấy điểm cuối.

Vũ trụ to lớn với những cảnh sắc bao la khiến Sở Nhược Đình chấn động.

Nàng bỗng thấy mình vô cùng nhỏ bé khi đứng giữa cõi hư không tĩnh mịch.

Uân công tử chỉ muôn vàn ngôi sao phía xa, thản nhiên bảo, “Mỗi ngôi sao lấp lánh là một thế giới đấy.” Ngài phất tay là cây đại thụ với cành lá tốt tươi xuất hiện từ hư không. “Ở nơi đây, mỗi chiếc lá cũng là một thế giới.”

“Mỗi giọt nước mưa.”

“Mỗi quyển sách.”

“Mỗi bông tuyết.”

“Tất cả đều là thế giới.”

Hồi lâu sau, Sở Nhược Đình vẫn chưa hoàn hồn nổi.

Nàng chất vấn Uân công tử, “Vì sao ta lại đến đây? Vì sao ta đã chết mà còn sống lại? Có phải ngài cho ta Mị Thánh Quyết không?” Càng nói, nội tâm nàng càng sục sôi nỗi căm hận. “Trong mắt tu sĩ cấp cao các ngài, người như ta chắc dễ đùa bỡn lắm hả?”

Sở Nhược Đình không thấy biểu cảm của Uân công tử, nhưng nàng nghe ngài thở ngắn than dài.

Uân công tử gãi đầu, không biết nên nói sao. Lát sau, ngài bối rối giải thích, “…Ngươi không phải người. Ngươi chỉ là một hạt phù sa.”

Sở Nhược Đình ngây người, cảm thấy lời đối phương nói thật vớ vẩn và siêu thực.

“Ta không phải người? Còn bạn bè, cha mẹ ta…”

“Đều là hạt phù sa.”

Uân công tử dẫn Sở Nhược Đình đến bên một tinh cầu màu đỏ, tinh cầu có dải hào quang màu lam nhạt quấn quanh mình.

Uân công tử tiện tay vớt mảnh vụn trôi nổi giữa vòng hào quang, ngài để chúng trôi ào ào xuống trước mặt Sở Nhược Đình.

“Chân thần chúng ta gọi chung vật chất hạt quay quanh tinh cầu là ‘hạt phù sa’.” Tiếp đấy không biết ngài lấy chiếc lá xanh biếc từ đâu ra. Tay trái Uân công tử cầm lá cây, tay phải túm mảnh vụn sao trời, hai tay hợp lại tạo thành quầng sáng quay vòng. “Nhìn này, một thế giới mới đã chào đời.”

Sở Nhược Đình trợn mắt há mồm.

Đây là sức mạnh của chân thần? Sáng tạo vạn vật chỉ trong giây lát?

Uân công tử nhẹ nhàng đặt lá cây lên cây đại thụ sum suê.

Ngài cười với Sở Nhược Đình, “Khỏi cần kinh ngạc. Một Thượng Thần nhỏ nhoi như ta chỉ đủ sức sáng lập hai thế giới trong ba mươi ngày, kém xa Thái Sơ Tôn Thần.”

Chân thần không phải chúa tể vũ trụ.

Bọn họ chỉ liên tục sáng tạo thế giới cùng những nền văn minh dựa theo vòng tuần hoàn cuộc sống.

Tu sĩ Phù Quang Giới phân chia các cấp như Luyện Khí, Trúc Cơ, vân vân; thần thánh Chân Thần Giới cũng phân thành Thượng Thần, Thiên Thần, Tôn Thần. Thái Sơ chính là người đứng đầu Chân Thần Giới.

Sở Nhược Đình ngắm nhìn vũ trụ vô tận đầy sao.

Nàng dời mắt rồi nôn nóng hỏi, “Uân công tử tiền bối, ta không quan tâm mấy chuyện này. Ta chỉ muốn biết vì sao mình đến đây? Phải làm sao ta mới trở về được?”

“Hạt phù sa, ngươi không thể quay về.”

“Tại sao?”

“Bởi vì Kỳ Tiên đã hủy diệt Phù Quang Giới.”

“Kỳ Tiên? Kỳ Tiên chân quân?”

“Ừm.” Uân công tử đẩy gọng kính. “Có điều ở Hồng Mông Thần Giới, chúng ta toàn gọi y là…đọa thần Kỳ Tiên.”

Uân công tử hết sức phiền muộn lúc nhắc tới Kỳ Tiên chân quân. Phù Quang Giới là thế giới mẹ thai nghén họ, cũng chỉ có ba người lên làm chân thần. Từ ngày trở thành chân thần, mỗi lần đột phá đều là một kỳ thử thách với bản thân họ. Kỳ Tiên thiếu vững vàng, y quá thèm khát vị trí “Thái Sơ” nên chẳng thể khống chế tâm ma và sa đọa ở vực sâu thăm thẳm.

Vì thế Kỳ Tiên nhân lúc Thái Sơ không để ý bèn to gan ăn trộm mười tám ngàn thế giới do Thái Sơ sáng lập.

Phù Quang Giới là một trong số đó.

Sau khi thành thần, linh lực không có tác dụng lớn với tu vi, phương pháp tu luyện chủ yếu là “tín ngưỡng”.

Tu sĩ cấp thấp thờ phụng Thiên Đạo, chân thần chính là “Thiên Đạo” sáng lập thế giới đó.

Kỳ Tiên trộm mất mười tám ngàn thế giới, bóp méo vận mệnh các hạt phù sa để chúng làm con cưng của y. Hạt phù sa bị đọa thần lựa chọn ít nhiều gì cũng nhiễm khí đục, hay có tính cách quái gở cực đoan. Song Kỳ Tiên chả thèm bận tâm vấn đề ấy, chỉ cần “con cưng” phi thăng là y sẽ đạt được “tín ngưỡng” từ họ, rồi thông qua đó cướp đoạt vị trí “Thái Sơ”.

Sở Nhược Đình chưa hiểu lắm, “Tức nghĩa…nhóm Kiều Kiều, Vương Cẩn là những hạt phù sa bị Kỳ Tiên bóp méo?”

Hóa ra đọa thần Kỳ Tiên là “Thiên Đạo” suốt ngày nghĩ cách diệt trừ nàng!

“Chắc vậy.” Uân công tử cười cười, “Kỳ Tiên ăn trộm mười tám ngàn thế giới làm quá nhiều hạt phù sa bị bóp méo. Ta đã hơn ba trăm ngàn tuổi, người lớn tuổi thường chẳng phân biệt rõ mấy vụ này.”

Uân công tử còn không biết tên Sở Nhược Đình ấy chứ.

Sở Nhược Đình ngước nhìn gương mặt nhòe nhoẹt của ngài, “Ngài hơn ba trăm ngàn tuổi? Nhưng Phù Quang Giới mới tồn tại mấy vạn năm thôi.”

Uân công tử lắc đầu, “Hạt phù sa, ngươi phải biết rằng tốc độ dòng chảy thời gian mỗi thế giới khác nhau. Ngươi không thể dùng thường thức tại thế giới cấp thấp đánh giá thần giới.”

“Còn ta thì sao?”

Sở Nhược Đình hoang mang, “Rốt cuộc ta là gì?”

Kỳ Tiên chọn nhóm Kiều Kiều làm “con cưng”, vì sao không tha cho nàng? Vì sao lại thả Thiên Ma hủy diệt Phù Quang Giới?

“Chuyện này…”

Uân công tử đang nói dở thì bỗng có người xé mở không gian bên cạnh bằng tay không.

Tự dưng tim Sở Nhược Đình đập nhanh.

Nàng quay đầu lại và thấy một nữ tử cao gầy đột ngột hiện hình.

Gương mặt nữ tử cũng nhòe nhoẹt. Người này để tóc ngang tai, mặc áo trắng dài tới đầu gối giúp phô bày đôi chân thon dài cân xứng với cẳng chân vẽ ký hiệu cổ đại óng ánh.

Nữ tử vừa xuất hiện là vũ trụ sản sinh những dao động kỳ lạ, dường như toàn bộ tinh tú rực rỡ đều tụ tập quanh người nữ tử.

Uân công tử vội tiến lên, kính cẩn chào, “Ngài đã tới. Kết quả phán quyết Kỳ Tiên là…”

“Chết.”

Ba người trải qua trăm cay ngàn đắng mới từ thế giới mẹ đến đây, nay Kỳ Tiên mất làm Uân công tử thổn thức thở dài.

Sở Nhược Đình nhìn nữ tử tóc ngắn trước mặt, lưng nàng nặng như chì và nàng chợt muốn quỳ lạy sát đất. Chẳng mấy chốc, hơi thở vô hình nhưng đầy áp lực kia rút lui, thiếu nữ lẳng lặng thở hổn hển còn mồ hôi thì chảy đầy đầu.

“Hạt phù sa, ngươi nên trả lại đồ cho ta.”

Sở Nhược Đình sửng sốt, “Gì cơ…”

Nàng chưa nói xong thì thẻ tre Mị Thánh Quyết – thứ đồng hành với nàng bao năm – đã rời thức hải và bay đến lòng bàn tay Thái Sơ Tôn Thần.

Sở Nhược Đình khiếp sợ song cũng nghĩ đấy là lẽ dĩ nhiên.

Hèn chi Mị Thánh Quyết thần kỳ tột độ, nàng vốn không nên chiếm cứ món đồ như vậy. Bây giờ vật về chủ cũ khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.

Sở Nhược Đình nhịn hết nổi, nàng gom hết dũng khí để hỏi, “Thái Sơ Tôn Thần, tại sao…”

“Ngươi không phải người thần giới, không cần gọi ta bằng danh xưng đó.”

“Vậy tại hạ…”

Thái Sơ Tôn Thần ôn hòa nhìn nàng, hiền lành bảo, “Gọi ta là Nữ Tương đi.”

Nữ Tương!

Máu Sở Nhược Đình như ngừng chảy.

Cô gái tức khắc ngẩng đầu nhìn gương mặt nhòe nhoẹt kia lần nữa, nàng cảm thấy mình vừa bừng tỉnh khỏi ảo giác.

Phù Quang Giới có rất nhiều tranh cổ vẽ Nữ Tương, tranh nào tranh nấy miêu tả ngài với mái tóc dài bồng bềnh cùng tiên khí vờn quanh. Sở Nhược Đình hoàn toàn chẳng ngờ Nữ Tương lại để tóc ngắn và rất bình dị gần gũi.

Sở Nhược Đình tuôn ra một tràng mọi nghi vấn trong lòng.

Tại sao nàng đã chết mà còn sống lại? Tại sao Mị Thánh Quyết xuất hiện trong thức hải của nàng? Tại sao nàng lại trải nghiệm hai Phù Quang Giới vừa khác vừa giống nhau?

Nữ Tương yên lặng lắng nghe.



Rồi ngài giải thích lần lượt mọi chuyện.

Tất cả do Kỳ Tiên gây ra.

Phù Quang Giới là thế giới mẹ của ba người, mấy trăm ngàn năm qua, ba người nâng đỡ nhau thành thần. Song thành thần không phải điểm cuối của con đường tu luyện, chỉ có thành “Thái Sơ” mới đủ khả năng khống chế vạn vật trên thế giới.

Kỳ Tiên mang trong mình chấp niệm sâu nặng, thành thử bị tâm ma ảnh hưởng thành đọa thần.

Đọa thần vẫn mạnh như trước nhưng mất năng lực sáng lập, y đành ăn trộm thế giới của người khác nhằm tăng “tín ngưỡng” cho mình.

Nữ Tương sáng tạo mười tám ngàn thế giới, Phù Quang Giới lại có sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết nhất vì đấy là thế giới mẹ sinh ra ngài.

Cả đời chân thần chỉ có thể tạo ra một thế giới mẹ.

Trong quá trình bắt giữ Kỳ Tiên, hai người đánh nhau kịch liệt làm thế giới mẹ bị phá hủy. Còn Sở Nhược Đình là một hạt phù sa vừa chết, thần hồn nàng rời thể xác lúc hai người tranh đấu rồi tiến vào Hồng Mông trong chớp nhoáng, đồng thời chứng kiến Kỳ Tiên dựng lại Phù Quang Giới.

Nhằm tránh cho Nữ Tương dùng thần thức nhìn trộm, Kỳ Tiên phong ấn hơi thở của thế giới mẹ. Y lấy mấy chữ Kiều Kiều Tu Chân Ký ngụy trang thành sách và viết nên vận mệnh “con cưng”, tất cả vì mục đích lừa dối mọi người để thu thập tín ngưỡng.

Y không ngờ trong lúc hai người đánh nhau, Nữ Tương đã tung tín vật đánh dấu.

Tín vật là Mị Thánh Quyết.

Mị Thánh Quyết trùng hợp nhập vào thần hồn đã rời thể xác của hạt phù sa, cộng thêm Kỳ Tiên gầy dựng lại thế giới mẹ, dẫn đến hạt phù sa trùng sinh.

Sở Nhược Đình đã hiểu vì sao mình “đã chết còn sống lại”.

Nàng chỉ là một sai lầm bất cẩn trên ván cờ giữa hai chân thần.

“Thiên Đạo cứ muốn tiêu diệt ta…vì ta giữ tín vật của Nữ Tương tiền bối?”

Nữ Tương gật đầu.

Sở Nhược Đình hỏi tiếp, “Y mạnh thế thì sao ngay từ đầu không giết ta luôn?”

“Chúng ta không thể trực tiếp can thiệp hạ giới.”

“Vì sao?”

“Vì Thiên Đạo.” Nữ Tương ngẩng đầu nhìn vũ trụ mênh mông. “Thiên Đạo chân chính vô hình và không chạm vào được, cũng chẳng ai đủ sức chống lại. Nó là quy tắc lẫn đạo lý cho vạn vật. Dưới quy tắc của Thiên Đạo, nếu chân thần trực tiếp can thiệp hạ giới thì sẽ kéo tới thiên kiếp. Đến lúc đó dù là Tôn Thần hay Thái Sơ cũng bị tiêu diệt thần hồn.”

Hơn nữa, ban đầu Kỳ Tiên không biết Sở Nhược Đình tồn tại.

Về sau, tu vi Sở Nhược Đình tiến bộ vượt bậc nhờ tín vật của Nữ Tương, vận mệnh nàng còn được Thái Sơ Tôn Thần che chở nên áp đảo cả “con cưng” của đọa thần. Nàng bất ngờ quấy nhiễu làm thế giới mẹ do Kỳ Tiên sáng tạo khác biệt hẳn với thế giới mẹ nguyên gốc. Kỳ Tiên nhận ra thì đã muộn, y buộc phải chọn hạt phù sa khác chống lại Sở Nhược Đình.

Song tín vật của Nữ Tương đã khiến vận mệnh Sở Nhược Đình trở nên quá mạnh. Y bất đắc dĩ lắm mới đích thân ra tay, bất chấp Thiên Đạo trừng phạt cũng phải xóa bỏ Sở Nhược Đình và lập lại trật tự.

Cả đời chân thần chỉ được tạo ra thế giới mẹ Phù Quang Giới một lần thôi! Sao có thể cho phép một hạt phù sa phá đám chứ?

Kỳ Tiên không cam lòng!

Nhưng khi ấy Nữ Tương đã tìm ra chỗ y ẩn nấp thông qua tín vật đánh dấu.

Kỳ Tiên giận dữ phóng thích Thiên Ma Liên U, phá hủy toàn bộ Phù Quang Giới trong giây lát.

Sở Nhược Đình có tín vật, nàng được Nữ Tương cứu lúc ngài vá trời. Liên U cũng phá tan hư không, hắn giống cái mầm độc hại, chỉ huy tộc Thiên Ma gây chiến loạn xạ chốn hư không và phá hoại các thế giới cấp thấp khác.

Ma hoàng Liên U có mạnh đến đâu cũng thua Thái Sơ Tôn Thần hiện nay.

Nữ Tương chỉ cần suy nghĩ đã giết được hắn.

Trước khi chết, Liên U nghẹn ngào hỏi, “Nữ Tương, sao ngươi hận ta thế?”

Nữ Tương ngỡ ngàng.

“Ngươi là ai?”

Nữ Tương sống quá lâu, ngài quên đi biết bao chuyện quá khứ ở thế giới mẹ. Ngài không nhớ Liên U, thậm chí chẳng nhớ rõ Vưu Nghĩa đạo quân cùng Phục Túc Thái tử. Hàng trăm ngàn năm qua, ngài gặp vô số sinh ly tử biệt, sau cùng chỉ chuyên tâm tu đạo và bước lên đỉnh của các vị thần. Đại Đạo của Nữ Tương không có ai bầu bạn cạnh bên.

Lúc Kỳ Tiên bị bắt giữ, y vẫn ăn nói xằng bậy, “Nữ Tương! Ta không chiếm được tín ngưỡng của thế giới mẹ thì ngươi cũng đừng hòng chiếm được!”

Nữ Tương có ham tín ngưỡng đó đâu.

Sở Nhược Đình sững sờ.

Nàng chớp chớp đôi mắt ngập nước, “Nữ Tương tiền bối, Phù Quang Giới thật sự tan biến rồi sao?”

“Phải.”

“Nhưng các ngài có thể sáng tạo…”

“Chúng ta chỉ có thể sáng tạo thế giới mẹ một lần thôi.”

Sở Nhược Đình trông ngóng nhìn Uân công tử, “Uân công tử tiền bối cũng là tu sĩ Phù Quang Giới!”

Uân công tử xấu hổ đẩy gọng kính, “Ta đã sáng tạo một lần vào trăm năm trước. Hạt phù sa của thế giới kia chẳng có chí tiến thủ, linh khí dần giảm mạnh và giờ nó đã biến mất.”

Ngài vừa dứt lời thì một ngôi sao nổ tung giữa vũ trụ, phía chân trời xa xôi tỏa ánh sáng đỏ chói mắt.

Uân công tử nhân tiện chỉ, “Thấy không, giống vậy đấy.”

Trái tim Sở Nhược Đình hóa tro tàn.

“Trăm ngàn năm qua, ngươi là hạt phù sa đầu tiên đánh vỡ hàng rào hư không và xuất hiện ở Hồng Mông Thần Giới.” Nữ Tương quá đỗi kinh ngạc.

Ngài ngẩng đầu quan sát vũ trụ bao la, miệng thì thầm, “Là quyết định của ngài?” Nói xong ngài bật cười, “Suýt quên, ngài chưa bao giờ trả lời ta.”

Nữ Tương dành cả đời khám phá Thiên Đạo chân chính là gì.

Ngài vẫn đang truy tìm chân lý.

Ánh mắt Nữ Tương thong thả dừng trên mặt Sở Nhược Đình, giọng ngài lạnh nhạt nhưng lại khiến người khác cảm thấy thân thiện, “Hạt phù sa, ở lại Hồng Mông Thần Giới làm bạn với Tiểu Liên của ta đi.”

Sở Nhược Đình biết Tiểu Liên.

Là linh thú của Nữ Tương.

Sở Nhược Đình lắc đầu. Nàng không thể chấp nhận ban nãy còn liều mạng chém giết vì Phù Quang Giới, nay đã an nhàn nhận lấy sự an bài của vận mệnh.

Nàng tiến lên một bước, lớn tiếng nói, “Nữ Tương tiền bối! Chắc chắn có giải pháp đúng không? Ta…ta không muốn bỏ cuộc!”

Nữ Tương chau mày và khẽ “a” một tiếng.

“Xin lỗi, ta không hiểu nỗi khổ của ngươi.”

Ngài làm Tôn Thần tối cao nên đã đoạn tuyệt tình ái từ lâu.

Tuy nhiên, hạt phù sa thức tỉnh và có ý chí như vậy vẫn khiến ngài cao hứng vô cùng.

Uân công tử khuyên nhủ, “Hạt phù sa, mọi chuyện đã qua. Thế giới vô hạn, đừng bận lòng về Phù Quang Giới nữa.”

Sở Nhược Đình biết đạo lý này chứ.

Thế nhưng hễ nhắm mắt là trong đầu chỉ toàn hình ảnh núi xác chồng chất, biển lửa tàn phá.

Nơi đấy có người nàng yêu, có bằng hữu cùng sánh vai chiến đấu, có cha mẹ nuôi nấng nàng, có vô số tu sĩ tắm trong biển máu vì Phù Quang Giới…

Nàng không thể từ bỏ.

Sở Nhược Đình chợt ngước mắt, “Chân thần chỉ được quyền sáng tạo thế giới mẹ một lần, nhưng…chân thần đâu chỉ có một.”

Nữ Tương sửng sốt.

Tại Hồng Mông Thần Giới, chỉ có ngài, Uân công tử, đọa thần Kỳ Tiên xuất thân từ Phù Quang Giới.

Ngay sau đó, ngài nghe thấy hạt phù sa đến đây nhờ duyên số tiếp lời, “Nếu ta trở thành thần thì có thể xây dựng lại Phù Quang Giới!”

“Xì.”

Uân công tử vô thức cười thành tiếng.

Ngài vội vàng che miệng, “Hạt phù sa, ta không cố tình đả kích ngươi đâu. Ngươi sống sót đến đây đã là kỳ tích, nếu còn mơ mộng tu luyện thành thần thì đúng là không biết trời cao đất dày.”

Sở Nhược Đình siết chặt hai bàn tay, “Ta muốn thử xem!”

Uân công tử lạnh lùng hỏi, “Ngươi có thiên phú à?”

“Tàm tạm ạ.”

“Tu vi cấp mấy?”

“…Xuất Khiếu, sắp lên Độ Kiếp.”

“Có đạo tâm chưa?”

“…”

“Đạo tâm là gì?”

“…”

“Dám lang bạt đến hàng tỷ tinh cầu ngoài kia không?”

Sở Nhược Đình hoảng loạn, nàng chẳng đáp được.

Nàng quá nhỏ bé.

Nàng chỉ là một hạt phù sa có duyên thức tỉnh nhờ sai lầm giữa các chân thần thôi.

Uân công tử đứng tại chỗ mà nói huỵch toẹt hết thảy, “Ngươi đã xem qua sách vận mệnh do Kỳ Tiên soạn sẵn, còn ỷ vào tín vật của Thái Sơ Tôn Thần để tu luyện trôi chảy tại thế giới cấp thấp. Nếu không có chướng ngại hay tu luyện chững lại, ngươi dư sức hô mưa gọi gió một cõi. Nhưng ở vũ trụ rộng lớn, một mình ngươi có thể kiên trì tới đâu? Một khi lựa chọn con đường này, toàn bộ tu vi sẽ tụt xuống điểm khởi đầu. Ngươi không có đạo tâm, không khắc khổ tu hành, tài năng cũng bình thường. Ngươi lấy đâu ra can đảm tuyên bố mình sẽ thành thần?”

Sở Nhược Đình cúi gằm đầu; nàng thấy lúng túng, hổ thẹn, không chỗ dung thân.

Phải rồi, vận may của nàng toàn đến từ Nữ Tương.

Hiện giờ Nữ Tương thu hồi Mị Thánh Quyết, sức mạnh của Thái Sơ Tôn Thần sẽ không bảo vệ nàng nữa.

Nàng mà cũng dám nảy sinh ý niệm đấy?

Uân công tử nói chói tai nhưng là vì nghĩ cho Sở Nhược Đình.

Sao phải khổ thế?

Mấy trăm ngàn năm mới có một hạt phù sa thức tỉnh, được tiến vào Hồng Mông Thần Giới là Thiên Đạo ban ơn. Chẳng những không nắm lấy cơ hội một bước lên trời này mà còn nhớ nhung thế giới cấp thấp, thậm chí lăm le lang bạt vũ trụ? Với thực lực của nàng, bất kỳ thế giới nào cũng thừa sức nghiền nàng thành tro!

Những lời từ Uân công tử khiến Sở Nhược Đình cứng họng.

Đúng lúc Uân công tử nghĩ mình thành công khuyên bảo hạt phù sa, đối phương lại ngẩng đầu nói, “Nhưng ta vẫn muốn thử xem.”

Uân công tử cuống cuồng đẩy gọng kính, “Sao ngươi chẳng chịu nghe ai khuyên thế?”

Sở Nhược Đình nặng nề đáp, “Uân công tử tiền bối, vừa rồi ta không trả lời được khi ngài hỏi ta có đạo tâm không. Nhưng hiện tại ta đã biết.” Nàng thoáng cười, đôi mắt sáng lấp lánh. “Là sự kiên định.”

Một lòng tin kiên định.

Kiên định đến cùng với mục tiêu của mình.

Kiên định xây dựng lại Phù Quang Giới một lần nữa.

Uân công tử hãi hùng tới độ mãi chẳng nói nên lời. Rất lâu sau, ngài quay sang Nữ Tương, “Dạo này các hạt phù sa đều cứng đầu vậy hả?”

Nữ Tương khẽ cười.

Ngài vung tay lên, trước mặt ba người bỗng xuất hiện cánh cổng đồng lung linh rực rỡ. Nó tỏa ra hơi thở cổ xưa thần bí, bên kia khe cửa là một màu đen.

Nữ Tương chắp tay lại, giọng ngài vừa nhân từ vừa thương hại, “Đi đi.”

Uân công tử chăm chú nhìn Sở Nhược Đình, cuối cùng ngài thở dài thườn thượt.

Ngài bấm tay tính toán, tử tế nhắc nhở, “Thế giới thứ nhất ngươi đến đầy khí đục, nó tên ‘Vĩnh Dạ’. Nơi đó không tồn tại sinh vật có trí tuệ, yêu thú thì hoành hành khắp nơi. Điểm tốt là…dồi dào linh khí.”

“Đa tạ Uân công tử tiền bối.”

Sở Nhược Đình đứng im nhìn cánh cổng khép chặt trên không trung; cổ họng nàng thắt lại, tim còn đập thình thịch.



Đẩy ra cánh cổng này thì chẳng biết sống chết ra sao.

Nhưng đây là cơ hội duy nhất của nàng.

Vì Phù Quang Giới!

Sở Nhược Đình hít sâu một hơi, quyết đoán đẩy cửa bước vào.

Chân nàng bước trên sa mạc cứng, gió cát thổi tốc vào mặt nàng. Vĩnh Dạ Giới không có trăng sao hay mặt trời, chỉ có sự yên tĩnh lẫn bóng đêm vô tận.

Nàng quay về điểm khởi đầu ở kiếp thứ hai.

Lần này trong thức hải vắng bóng Mị Thánh Quyết, nàng còn không sở hữu tu vi cao thâm hay hằng hà sa số pháp bảo với bùa chú. Nàng không biết trước cốt truyện, cũng sẽ chẳng có ai tới giúp đỡ.

Sở Nhược Đình khởi đầu cùng roi Thương Vân cấp thấp, Luyện Khí tầng thứ sáu, vài viên linh thạch trong túi.

Một hành trình mới bắt đầu.

Oo———oOo———oΟ

Ngoại trừ tu luyện và sáng tạo thế giới, các chân thần phần lớn chẳng có việc gì làm.

Việc đọa thần Kỳ Tiên bị phán xét thành tin tức nóng hổi với các chân thần, hễ gặp nhau là phải tán dóc dăm ba câu.

Cả đám hàn huyên đề tài ấy suốt mười tám ngàn năm.

Một ngày nọ, nghe đồn có tu sĩ hạ giới sắp phi thăng Hồng Mông, các chân thần quá mức nhàn rỗi chen chúc ở Niết Bàn Đài xem trò hay.

Họ chờ mãi, chờ mãi mà chẳng thấy ai hiện hình trên Niết Bàn Đài.

“Chắc thất bại rồi.”

“Hồng Mông đứng đầu Chân Thần Giới, đâu có dễ phi thăng vậy.”

“Giải tán thôi.”

Đúng lúc các chân thần sắp bỏ đi, Niết Bàn Đài nhấp nháy ánh sáng trắng vài lần.

Một người con gái đầu bù tóc rối mặc xiêm y rách nát tắm mình giữa ánh sáng thần thánh.

Không ai coi khinh nàng.

Có thể đứng trên Niết Bàn Đài đều là người đứng đầu mọi đỉnh cao. Tuy nữ tử ăn mặc lam lũ song chỉ cần nàng đứng đó đã toát lên vẻ siêu việt khó tả thành lời, thật giống như nàng đang đứng tại tận cùng thế giới.

“Vẻ ngoài vị chân thần này lạ ghê!”

“Đến từ một thế giới tu chân hoành tráng chăng?”

“Trông không giống.”

Các thần không tìm thấy câu trả lời.

Dần dà, có người trong số họ nhận ra điểm lạ thường, người đấy thảng thốt, “Không phải, đó…đó là hạt phù sa!”

“Nhìn lầm rồi, hạt phù sa sao thành thần được?”

“Là hạt phù sa thật đấy!”

Được gột rửa từ trong ra ngoài bởi Niết Bàn Đài giúp nét mặt Sở Nhược Đình tỏa sáng. Nàng chẳng bận tâm mấy lời bàn tán, chỉ gật đầu cười với vài vị chân thần lạ mặt. Chính lúc ấy, nàng nghe thấy lời triệu tập từ Nữ Tương.

Cảnh sắc biến đổi trong nháy mắt.

Sở Nhược Đình về lại vũ trụ bát ngát kia.

Uân công tử cùng Nữ Tương đã sớm chờ nàng.

Hai người quay đầu lại, lần này Sở Nhược Đình thấy rõ dung mạo họ.

Hóa ra chỉ có thành thần mới thấy được khuôn mặt của thần.

Uân công tử đeo cặp kính đồi mồi gọng tròn, ông sở hữu khí chất lịch thiệp nho nhã. Nữ Tương giống hệt nàng tưởng tượng: xinh đẹp trắng trẻo, vẻ mặt ôn hòa, chẳng qua mái tóc ngắn làm ngài trông hơi nghiêm.

Nữ Tương chẳng tiếc lời tán thưởng, “Ngươi thành công rồi.”

Hồng Mông Thần Giới không có thần mới gia nhập hơn trăm ngàn năm qua, Uân công tử nhiệt tình mời chào, “Hạt phù sa, hãy ở lại đây.”

“Ta có tên.”

Uân công tử hấp tấp sửa lời, “Sở Nhược Đình, hãy ở lại đây.”

Sở Nhược Đình lắc đầu, khéo léo từ chối tấm thịnh tình của ngài.

“Không gì bẻ gãy nổi trái tim kiên định trong ta.”

Đạo tâm của nàng là kiên định.

Đã đưa ra lựa chọn thì bất kể thế nào cũng chẳng thay đổi.

Những năm qua, nàng hoàn toàn thoát khỏi Mị Thánh Quyết và dựa vào công pháp tự nghĩ là Hành Thủy để ngao du vũ trụ lẫn lang bạt tứ hải. Hành trình ngàn dặm bắt đầu từ bước chân[1], từng bước đi cùng dấu chân nàng trải dài khắp ba ngàn thế giới. Nàng đã chứng kiến đất trời rộng lớn, cũng hiểu cả sự nhỏ bé của hạt bụi. Nhờ đạo kiên định mà nàng chưa từng quên bản tâm suốt mười tám ngàn năm tu luyện.

Dẫu khuôn mặt bạn bè thân thích dần trở nên mơ hồ, những giây phút họ bên nhau lại ngày đêm khắc sâu trong hồi ức và ngày càng rõ ràng hơn.

Sao nàng có thể vi phạm ước nguyện ban đầu ngay thời khắc quan trọng nhất, sau khi đã lê lết tới ngày mây đen tan biến?

Uân công tử tỏ vẻ tiếc nuối.

Sở Nhược Đình sờ cổ tay đau nhức.

Nữ Tương nhìn chằm chằm tay nàng, “Tay ngươi sao thế?”

Sở Nhược Đình thản nhiên cười, “Là vết thương ở Âm Minh Giới, một con quỷ hạn hán nuốt tay trái ta.”

Nàng đánh giá con quỷ hạn hán kia lợi hại gấp ngàn lần Liên U.

Đưa nó một bàn tay đổi lấy bảo toàn tính mạng, còn thuận lợi thành thần nữa; cuộc trao đổi này rất đáng giá.

Nàng chết hụt và bị thương quá nhiều lần trên con đường tu tiên dài đằng đẵng, Sở Nhược Đình gặp riết thành quen.

Nữ tử nâng bàn tay trái cứng cáp đẹp đẽ cho hai người xem, “Nhìn nè, bàn tay mới này là do Tàng Chân đại sư ở Phù Vân Giới dùng tràng hạt Vô Tướng[2] làm giúp ta. Giờ nó xài tốt hơn lúc mới ráp nhiều!”

Tràng hạt Vô Tướng thiên biến vạn hóa.

Kết hợp với đạo kiên định của nàng sẽ thành món đồ kiên cố nhất trần đời.

Có điều Phù Quang Giới dễ tạo, nhưng phải lách luật Thiên Đạo rồi lén quay về thế nào đây? Tốt nhất là về thời điểm phù hợp nhất nữa.

Sở Nhược Đình nhìn Nữ Tương, khóe miệng nàng hơi cong lên, “Nữ Tương tiền bối…” Nàng nhớ lại thân phận mình bèn chớp chớp mắt, “Thái Sơ Tôn Thần, phiền ngài chỉ dẫn ta được không?”

Uân công tử phì cười.

Nội tâm ngài chửi thầm: “Chỉ dẫn” cái gì chứ! Quang minh chính đại nhờ vả chủ nhân các thần mở cửa sau, ngươi giỏi thật đấy!

Nữ Tương tươi cười, “Sao ngươi biết ta đủ khả năng làm?”

Sở Nhược Đình không còn là một hạt phù sa ngây ngô.

“Người thế giới khác đều bảo ngài là vị thần hùng mạnh nhất, chỉ đứng sau ngài kia…” Chuyện này khó nói thẳng ra nên nàng giơ tay chỉ không trung.

Nữ Tương mỉm cười.

Mấy trăm ngàn năm mới có một hạt phù sa như vậy thức tỉnh…

Thôi, không chấp.

Nữ Tương lấy ra chiếc đồng hồ mặt trời[3] vàng kim to cỡ bàn tay.

Người phàm dùng nó quan sát đo đạc thời gian, nhưng món đồ trong tay Nữ Tương chắc chắn không chỉ có nhiêu đó công dụng.

Ngài trịnh trọng báo, “Ngươi đã quyết đi thế giới cấp thấp thì ta phải phong ấn phân nửa tu vi chân thần của ngươi.”

Bán thần…là quá đủ xài ở Phù Quang Giới rồi.

Sở Nhược Đình gật đầu.

Dựa trên đồng hồ mặt trời, Nữ Tương có thể cho Phù Quang Giới ra đời vào một thời điểm áng chừng nào đấy.

Ngay cả Nữ Tương cũng không xác định được thời điểm cụ thể.

Rất khó kiểm soát thời gian vô hình. Quá khứ và cuộc đời từng hạt phù sa gắn kết chặt chẽ với nhau theo mối quan hệ nhân quả tuần hoàn.

Ví dụ như Sở Nhược Đình, run rủi sống sót rồi trở thành nguồn cơn cho sự sụp đổ của trật tự trong thế giới Kỳ Tiên tạo nên.

Thái Sơ không phải chúa tể điều khiển vạn vật trên thế gian.

Mấy thứ khác chả quan trọng với Sở Nhược Đình. Nàng chỉ hy vọng khi trở về thì người yêu nàng lẫn người nàng yêu đều còn sống.

“Bắt đầu thôi.” Nữ Tương khảy cây kim.

Tay trái Sở Nhược Đình cầm viên ngọc trai bóng loáng, tay phải nắm hạt phù sa từ vầng hào quang quanh viên ngọc, sau đó nàng chắp hai tay lại giống cách Uân công tử thị phạm năm xưa.

Ầm!

Vầng sáng quay vòng.

Phù Quang Giới được thai nghén một lần nữa trong viên ngọc trai bình thường này.

Đám mây trong viên ngọc bay tứ tán theo dao động của đồng hồ mặt trời. Sau nửa canh giờ, Nữ Tương hé miệng cười, “Được rồi đấy, vào đi.”

Uân công tử lưu luyến không thôi, “Bao giờ ngươi về?”

Sở Nhược Đình cười rạng rỡ, “Chúng ta sẽ gặp lại.”

Đến lúc đó, nàng chẳng lẻ loi một mình nữa.

Oo———oOo———oΟ

Bên trên Thấp Hải ngút ngàn là vầng trăng rằm trải ánh sáng lấp lánh xuống mặt nước.

Trời cao có ba khe nứt sâu hoắm.

Tiếng trống Hạt đan xen tiếng giáo mác.

Sở Nhược Đình nhìn đội quân Thiên Ma vừa đột phát vòng vây của hai mươi bốn đội hình ở đằng xa, bỗng dưng nàng thấy mọi thứ quá đỗi siêu thực.

Không ngờ Phù Quang Giới sẽ trùng sinh vào đêm trước cuộc đại chiến dưới tác động từ đồng hồ mặt trời.

Gió thổi qua gò má nàng.

Sở Nhược Đình chẳng hề cảm nhận được sát khí hay mùi máu tanh, trái tim người con gái vắng bóng nỗi khiếp sợ ngày xưa.

Nàng hít thật sâu bầu không khí mà nàng đã chia xa cả vạn năm hơn.

Vì là bán thần nên thần thức nàng dễ dàng bao phủ mọi ngóc ngách tại Phù Quang Giới.

Nàng nghe có tu sĩ nói, “Phu nhân ta sắp lâm bồn, ban đầu ta tính đến Thấp Hải xem cho vui nhưng ai dè gặp phải chuyện này, chẳng biết có được nhìn mặt con không.”

“Trai hay gái thế?”

“Không biết. Tu sĩ đâu dễ mang thai con nối dõi…”

“Là con gái.” Sở Nhược Đình bỗng cất tiếng ngắt lời đối phương, “Nặng bảy cân sáu lượng[4], cái miệng giống y chang ngươi.”

Tu sĩ kia sờ cái miệng rộng của mình, bực bội chất vấn, “Sao ngươi dám chắc?”

Sở Nhược Đình khẽ cười, “Chắc vì…Phù Quang Giới do ta tạo nên.”

Chú thích

[1] Nguyên gốc: Thiên lý chi hành, thủy vu túc hạ. Đây là câu triết lý trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử. Ý nghĩa câu nói này là khuyên người ta có chí lập nghiệp, nhìn xa trông rộng, và hãy bắt đầu từ những việc nhỏ. Đây cũng là nguồn gốc tên gọi của công pháp Sở Nhược Đình tự sáng tạo.

[2] Tràng hạt không có hình dạng cụ thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK