Mục lục
Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Tố Tinh chậm rãi nâng tay áo, lau nước miếng trên má bị Sở Nhược Đình phun vào.

Hắn lớn ngần này cũng chưa từng bị kẻ nào chỉ thẳng mặt mắng chửi như vậy.

Sở Nhược Đình mắng xong, còn chưa đã ghiền. Nàng cười lạnh: "Ta không ngại lại nói cho ngươi biết thêm một chuyện. Kiều tỷ tỷ của ngươi, trừ bỏ Cù Như, còn cùng Lâm Thành Tử, Nam Cung Hiên có quan hệ không minh bạch, ngay cả người sư phụ nàng ta kính yêu nhất, chưởng môn Thanh Kiếm Tông, hai người đó cũng đã điên loan đảo phượng(*) vài lần rồi."

(*)Ý nói chuyện phòng the rất kịch kiệt ấy.

"Ngươi nói bậy!"

Tay Tạ Tố Tinh nắm chặt thành quyền, năm ngón tay túm chặt bả vai nàng, điên cuồng lắc lắc, như muốn đêm bả vai đơn bạc của nàng nghiền thành bột phấn.

Chiếc áo mỏng manh hờ hững trên bả vai bị hắn lắc mạnh tuột xuống, phơi bày nửa khuôn ngực căng tròn.

Cơ thể Sở Nhược Đình cực kỳ đau đớn.

Nhưng nội tâm lại vô cùng vui sướng.

Đời trước nàng quá nhút nhát và yếu đuối, nên mới cảm thấy Tạ Tố Tinh là tu sĩ Kim Đan như núi cao không thể chạm tới. Hắn chau mày, nàng liền sợ tới mức im như ve sầu mùa đông. Nếu năm đó, nàng dũng cảm một chút có phải sẽ không bị hắn rạch mặt hủy dung?

Tạ Tố Tinh hận không thể vặn gãy cần cổ mảnh khảnh của nàng, hắn nghiến răng nanh, ác liệt nói: "Ngươi nói dối quen miệng rồi! Đây chắc chắn đều là chuyện ma quỷ ngươi bày ra!"

"Đương nhiên. Ngươi muốn tin tưởng Kiều Kiều chắc chắn sẽ không tin lời ta."

"Ngươi có tư cách gì mà muốn so với Kiều tỷ tỷ?"

Ở thời điểm hắn còn nghèo túng, là Kiều Kiều đã cho hắn một chốn về, cho hắn sự ấm áp.

Kiều Kiều là tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của hắn.

Sở Nhược Đình cười nhạo: "Là do trong mắt ngươi không một ai có thể sánh với Kiều Kiều, ai cũng không xứng với Kiều Kiều." Nàng cao giọng chất vấn, "Nhưng...... Ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà ngươi cho rằng Kiều Kiều nhất định luôn đúng, còn người khác như thế nào cũng là sai?"

Đêm nay, nàng nhất định phải đem hết tức giận cùng phẫn uất của cả đời trước đời này trút ra.

Dù cho phải chết, nàng ít nhất cũng phải thấy được Tạ Tố Tinh suy sụp, thất thố.

Nàng ghé sát vào, đầu lưỡi lạnh băng phun ra từng câu từng chữ: "Trách không được người Tạ gia lại trục xuất ngươi khỏi gia môn. Ngươi phải trái không phân biệt được, lại còn cứng đầu cứng cổ, kiên quyết chỉ nghe ý mình, không chịu tiếp thu lời của người khác dù chỉ nửa câu." Nói đến đây, Sở Nhược Đình tỏ vẻ đã bừng tỉnh đại ngộ, "Ồ, hóa ra không phải ngươi cho rằng Kiều Kiều luôn đúng, mà ngươi đây luôn tự cho mình là đúng!"

Tạ Tố Tinh trăm triệu lần không nghĩ tới bản thân có thể nghe được ba chữ 'người Tạ gia' từ miệng Sở Nhược Đình.

Sắc mặt hắn đột nhiên âm trầm như hồ băng, "Làm sao ngươi biết được?"



Chuyện này hắn chỉ từng nói cho Kiều Kiều.

Nhưng không có khả năng Kiều Kiều sẽ kể chuyện này cho Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình mặc kệ, chẳng để ý những điều đó, nàng cứ thuận theo suy nghĩ của mình nói ra: "Ngươi tự biết bản thân là con nuôi của Tạ gia, từ nhỏ tính tình đã luôn kì quặc và cố chấp. Ngươi cảm thấy dưỡng phụ dưỡng mẫu không yêu thương ngươi, người bọn họ thật lòng quan tâm chỉ có đường huynh. Nhưng mà, dưỡng phụ dưỡng mẫu rõ ràng đã từng nói với ngươi, bọn họ vẫn luôn coi ngươi như nhi tử thân sinh, đường huynh của ngươi cũng coi ngươi như đệ đệ ruột thịt mà yêu thương...... Còn ngươi thì sao? Ngươi luôn cố ý khắc khẩu cùng đường huynh, còn đánh hắn tới trọng thương."

"Ngươi thì biết cái gì?" Đôi mắt Tạ Tố Tinh phủ kín tơ máu, hắn rống lên giận dữ với Sở Nhược Đình, "Bọn họ vốn dĩ không yêu thương ta! Bọn họ chỉ coi ta là kẻ ăn nhờ ở đậu dưới hiên nhà người khác, đến công pháp của Tạ gia, bọn họ cũng không cho phép ta đụng tới, sợ ta học được chiêu thức bên trong! Bọn họ luôn phòng bị ta, truyền lại toàn bộ công pháp của Tạ gia cho đường huynh!"

"Là 《 Hỗn Nguyên Công Pháp 》 nhỉ." So với Tạ Tố Tinh điên cuồng, Sở Nhược Đình cực kì bình tĩnh. Nàng giương mắt nhìn hắn: "Công pháp của Tạ gia tên là 《 Hỗn Nguyên Công Pháp 》 đúng chứ?"

Tạ Tố Tinh đột nhiên cảm tưởng bản thân bị con ngươi thanh triệt của nàng nhìn thấu.

"...... Ngươi làm cách nào biết được?"

Khóe môi Sở Nhược Đình giương lên một tia giễu cợt: "Ngươi là con nuôi Tạ gia mà chẳng lẽ trước nay chưa từng nghe qua, 《 Hỗn Nguyên Công Pháp 》 của Tạ gia cực kỳ hung hiểm à, nhẹ thì phản phệ, nặng thì cả đời sẽ không có con nối dõi."

"Nếu không, tại sao cha mẹ ngươi phải nhận ngươi làm con nuôi chứ?"

"Bọn họ thương tiếc ngươi, yêu quý ngươi, không muốn ngươi dẫm lên vết xe đổ giống bọn họ cho nên mới đưa ngươi tới chỗ Độc Sơn Lão Nhân làm đệ tử. Không thể không có người nối nghiệp 《 Hỗn Nguyên Công Pháp 》 được, vì thế đường huynh của ngươi đã chủ động đứng ra giúp ngươi chia sẻ áp lực."

"Còn ngươi thì như thế nào? Tự cho là đúng, tự oán tự phụ! Tự chìm đắm trong nhận định của bản thân, dù cha mẹ ngươi có giải thích như nào ngươi cũng không muốn nghe. Ngươi cái gì cũng không biết, điều duy nhất ngươi giỏi đó là làm tổn thương trái tim cha mẹ ngươi mà thôi!"

Sở Nhược Đình nói rất chậm rãi, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đang vạch trần vết sẹo đang dần khép lại của Tạ Tố Tinh.

Hắn luôn cảm thấy số phận của mình có nhiều chông gai, nhưng thực tế lại rõ ràng là có phúc mà không biết trân trọng.

Hắn kể hết những đau khổ trong lòng cho Kiều Kiều nghe.

Lúc ấy, Kiều Kiều nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của hắn, nhỏ giọng nói lời an ủi: "Ta sẽ ở bên ngươi. Sẽ không vứt bỏ ngươi giống cha mẹ từng làm."

Sở Nhược Đình nhìn sắc mặt hoảng loạn rối rắm của hắn, trong lòng cực kỳ sảng khoái.

Nàng nói: "Ngươi cho rằng bản thân bị người khắp thiên hạ vứt bỏ, nhưng thật ra tất cả đều là phán đoán của riêng ngươi để thỏa mãn cái tính tự cho mình là đúng của ngươi mà thôi!"

Tạ Tố Tinh cắn răng, kiềm chế nói: "Ngươi đang gạt ta."

"Ngươi có thể đi tìm Độc Sơn Lão Nhân, đi tìm cha mẹ ngươi, tìm đường huynh của ngươi......để hỏi. Hà tất gì phải ở đây tranh luận với ta xem lừa hay không lừa?" Sở Nhược Đình hừ lạnh một tiếng, khinh thường hắn, "Tạ Tố Tinh, ngươi đúng là nực cười, giống đưa nhóc không được thưởng kẹo đường nên chỉ biết la lối khóc lóc ăn vạ."

Tạ Tố Tinh đau đớn trước lời nói của Sở Nhược Đình.



Nhưng khi cơn đau tăng tới cùng cực, thì nó sẽ có xu hướng dần bình thản lại.

Hắn thiếu chút nữa đã trúng chiêu khích tướng của Sở Nhược Đình.

"Ha, ngươi nói ta giống đưa nhóc sao?" Ánh mắt u ám của hắn nhìn về phía Sở Nhược Đình, trong mắt nhiều thêm vài phần càn rỡ.

Tim Sở Nhược Đình nổi như trống, còn chưa kịp tiếp tục mắng hắn, Tạ Tố Tinh đã giơ tay xé rách miếng vải cuối cùng đang che chắn trước ngực nàng thành từng mảnh.

Bầu ngực trắng nõn như thỏ nhảy ra, dưới ánh sáng mờ mịt trong động phủ, nó càng thêm trắng bóc, chói mắt.

Trong trí nhớ của Tạ Tố Tinh, Cù Như đã đối đãi với Kiều Kiều như vậy, hắn kéo hai điểm đỏ hồng trước ngực Sở Nhược Đình. Ngực Sở Nhược Đình vừa lớn hơn Kiều Kiều, lại vừa trắng hơn Kiều Kiều, khi kéo hai trái anh đào kia, hai bầu ngực cũng nhẹ nhàng lắc lư theo.

Cơ thể Sở Nhược Đình run nhè nhẹ, vẫn còn cứng cổ châm chọc hắn: "Sao nào? Không nói lại ta nên phải dùng tới thủ đoạn hạ lưu này hả?"

Tạ Tố Tinh nhếch khóe miệng, ánh mắt sáng như sao trời nhưng không có một tia ý cười: "Thế thì sao nào?"

Chó điên! Chó điên!

Trong lòng Sở Nhược Đình thầm mắng.

Tạ Tố Tinh tùy ý xoa nắn hai đỉnh ngực Sở Nhược Đình, muốn thấy nàng phải thất thố trước mặt hắn.

Nhưng Sở Nhược Đình vẫn cắn chặt môi, cúi đầu xuống, mái tóc đen nhánh rơi xuống áp vào khuôn mặt nàng.

Tạ Tố Tinh lặng im không tiếng động giằng co với nàng, đũng quần dần nhô cao cho thấy kẻ bại trận trước là ai.

Hắn không còn là cậu thiếu niên cái gì cũng không biết của nửa năm trước.

Sau khi hiểu lầm Kiều Kiều trúng Linh Hoa độc, hắn đã đọc qua rất nhiều y thư, cũng đã biết về chuyện quan hệ nam nữ.

Kỳ lạ là, khi hắn thất thần trong lúc tu luyện, khi dục vọng hắn bừng bừng phấn chấn, người xuất hiện trong tưởng tượng của hắn không phải Kiều tỷ tỷ, mà là Sở Nhược Đình trần trụi đang quỳ gối trước hắn với ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, đôi môi đỏ mọng đang ngậm mút dương v*t của hắn.

Thỉnh thoảng, vào thời điểm bốn bề vắng lặng, Tạ Tố Tinh tự mình tưởng tượng ra Sở Nhược Đình rồi dùng tay phóng thích vài lần.

...... Bây giờ không cần phải mơ mộng trong ảo tưởng kia nữa.

Sở Nhược Đình bị hắn trói tay, cơ thể ngọc ngà kiều diễm như hoa đang ở trước mặt hắn.

Nhưng khuôn mặt nàng lại không có biểu cảm ma mị, quyến rũ như trong ảo tưởng, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng sương cấm kẻ xâm phạm tới.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK