Tạ Tố Tinh quỳ gối trên boong tàu bay.
Người hắn đầy thương tích, linh lực lại cạn kiệt.
Trái tim hắn khổ sở tột độ.
Song hắn chưa muốn chết, hắn phải tìm Sở Nhược Đình. Tìm được nàng rồi nói gì thì…hắn không biết.
Tạ Tố Tinh vẫn muốn sống.
Trước lúc thuyền bay đâm vào đỉnh núi phía trước, hắn bóp bùa truyền âm của đường huynh Tạ Kỳ.
Trở về Tạ gia, Tạ Tố Tinh giữ im lặng trước những lời truy vấn từ phụ thân cùng đường huynh. Hai người cho rằng hắn lại chạy ra ngoài quậy phá đánh lộn nên chỉ trách mắng vài câu rồi thôi.
Tạ Tố Tinh nằm lì tại nhà để trị thương; trong khoảng thời gian này, Kiều Kiều truyền âm cho hắn vô số lần nhưng hắn luôn ngó lơ.
Một tay hắn che ngực, một tay uể oải chống má. Hắn ngắm cảnh xuân ngoài cửa sổ mà chỉ thấy trái tim con người thật nhỏ bé, nhỏ đến mức chỉ chứa được một mình Sở Nhược Đình.
Hắn thường xuyên tái hiện trong đầu bộ dạng giận dữ châm biếm của Sở Nhược Đình. Đôi khi hắn sẽ cười rộ, đôi khi lại phẫn nộ; hắn ngày một hồn xiêu phách lạc và vui buồn thất thường.
Thiếu niên lấy Xích Tùng Cổ từ túi chứa đồ rồi ném vô miệng.
Sau ngày chia tay Sở Nhược Đình, hễ nhớ nàng là Tạ Tố Tinh sẽ ăn một viên Xích Tùng Cổ. Lúc cổ độc phát tác, biết đâu hắn có thể đồng cảm với nỗi thống khổ của nàng như thể bản thân cũng từng trải qua.
…Nhưng vậy vẫn chưa đủ.
Tạ Tố Tinh giơ tay và hóa phép ra một cái gương trước mặt mình.
Chiếc gương phản chiếu khuôn mặt tuấn tú, vết roi trên má vô cùng nhợt nhạt.
Hắn vô thức tự hỏi hồi trước hắn nghĩ gì mà rạch nát mặt Sở Nhược Đình? Sau khi nhan sắc bị hủy hoại, nàng đã chịu giày vò thế nào?
Tạ Tố Tinh chẳng nghĩ ra đáp án.
Vô vàn câu hỏi trào dâng nơi đáy mắt hắn, Tạ Tố Tinh rút chủy thủ làm bằng xương Ninh Lang Ngư ra khỏi tay áo và gắng sức cắt da mặt theo vết roi nhạt màu.
“Sở Nhược Đình, ta trả hết những gì mình nợ có được không?”
“Ngươi ăn Xích Tùng Cổ…ta cũng ăn.”
“Ngươi bị rạch mười bảy, mười tám nhát thì ta tự rạch ba mươi, năm mươi nhát.”
Tạ mẫu vọt vào lúc Tạ Tố Tinh sắp rạch nhát thứ ba, bà giật chủy thủ của hắn rồi ném cái cạch xuống đất. Bà kinh hãi chất vấn, “Tinh nhi! Con làm gì thế?”
Bà nâng tay định dùng phép thuật chữa vết thương hình chữ “thập” đang chảy máu đầm đìa trên má trái hắn. Tuy nhiên, chủy thủ làm từ xương Ninh Lang Ngư nên bà lực bất tòng tâm.
Tạ mẫu vừa khóc vừa ôm hắn vào lòng, “Tinh nhi, rốt cuộc con bị sao vậy?”
Tiếng khóc của mẫu thân kéo Tạ Tố Tinh khỏi nỗi bi ai lẫn áy náy.
Hắn không biết thổ lộ ra sao về sự đau khổ trong nội tâm.
Tạ Tố Tinh nằm trên đùi mẫu thân, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ lấp kín mắt hắn.
Hắn nhớ mình cực kỳ thích một cái trống bỏi[1] hồi còn nhỏ. Về sau lớn lên, trống bỏi chả sánh bằng linh khí[2] hay pháp bảo nên hắn đã sớm ném nó vô xó xỉnh nào đấy.
Lúc hắn muốn nhìn lại cái trống thì tìm khắp nơi cũng chẳng thấy.
Thật giống Sở Nhược Đình.
Một khi đánh mất sẽ không tìm được giữa cõi người bao la.
Oo———oOo———oΟ
Về phần Sở Nhược Đình, nàng suýt mất mạng sau khi rời thuyền bay.
Tạ Tố Tinh vốn bị thương nên nàng chả thể thải bổ liên tục, nàng vừa khôi phục chút linh lực là lập tức bỏ hắn mà đi.
Nàng đánh giá cao năng lực bản thân lẫn xem nhẹ Ám Chướng Thuật của Lâm Lộc Vũ. Khi đang bay trên cao, linh khí khô cạn làm nàng rớt thẳng xuống dòng sông cuồn cuộn. Con sông sâu ngàn thước mãnh liệt chảy xiết, Sở Nhược Đình chưa kịp phản ứng đã hớp phải mấy ngụm nước ngập mồm. Nàng không đủ sức chống chọi nên đành đóng kín năm giác quan để thần thức lâm vào bóng tối và mặc cho cơ thể trôi theo dòng nước.
Màn sương hắc ám bị linh lực kiềm chế lại âm thầm nhả ra từng luồng khí đen, nhăm nhe nuốt trọn kim đan của nàng.
Cảm giác nguy hiểm đánh thức Sở Nhược Đình khỏi cơn hôn mê.
Nữ tử giật giật ngón tay cứng đờ, nàng nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu mà chậm rãi hoàn hồn.
Đây là một khu rừng.
Sở Nhược Đình chưa từng gặp khu rừng nào tương tự thế này; tán cây rậm rạp, rễ cây như chòm râu dày cắm xuống chỗ nước cạn. Dòng nước lạnh lẽo vỗ bụng và chân nữ tử, xiêm y ướt sũng dính chặt lấy người nàng.
Sở Nhược Đình không biết mình bất tỉnh trong bao lâu, nàng thậm chí chả biết đây là đâu.
Nàng dựa vào thân cây mà gian nan đứng lên, vùng đan điền đau nhức cùng cực.
Ám Chướng Thuật gặm nhấm kim đan của nàng.
Nàng phải nghĩ cách hồi phục linh lực, chỉ có hoàn toàn loại bỏ Ám Chướng Thuật thì nàng mới thoát chết. Nàng không thể chết được, Vương Cẩn…nàng nhất định phải giết Vương Cẩn!
Sở Nhược Đình cứ tưởng cái chết của phụ mẫu là ngoài ý muốn, ai ngờ chính Vương Cẩn sợ họ ảnh hưởng đến vị trí chưởng môn nên cố tình gài bẫy.
Kiều Kiều lẫn ông ta đều có tội!
Khóe miệng thiếu nữ chảy máu liên hồi song ánh mắt nàng lại hết sức kiên định.
Nữ tử chẳng thi triển nổi Tịnh Trần Quyết, nàng lê hai chân nặng như chì để tìm kiếm thứ giúp nàng khôi phục linh lực.
Linh lực, nàng cần linh lực…
Có lẽ ông trời cũng hỗ trợ nàng, Sở Nhược Đình chả tin nổi mình thật sự tìm thấy một nam tử mặc đồ đen đang ngất xỉu dưới cái cây.
Vào giờ phút này, Sở Nhược Đình nào quan tâm đối phương mập ốm hay xấu đẹp. Nàng chỉ muốn sống!
Tồn tại mới có thể báo thù.
Tồn tại mới có thể hy vọng.
Sở Nhược Đình lau máu ở khóe miệng, nàng thất thểu bước đến trước mặt nam tử. Bây giờ nàng mới phát hiện đối phương cũng bị thương nặng, máu chảy loang lổ dưới thân hắn.
Nam tử không xấu, trẻ trung khôi ngô là đằng khác. Hắn buộc quanh trán chiếc khăn rộng hai ngón tay thêu mây đen, tóc mái rủ xuống che khuất đôi mắt. Nam tử sở hữu môi mỏng mũi cao cùng hàng lông mi dày, chúng không cong vút nhưng vẫn đẹp lạ thường.
“…Xin lỗi.” Sở Nhược Đình kiểm tra hơi thở của hắn, nó rất yếu.
Có tiếc thì nàng cũng đút hắn ăn viên Hộ Tâm Đan của mình.
Hộ Tâm Đan vô tác dụng trước chiêu trò ma quái như Ám Chướng Thuật, song nó thừa sức bảo vệ tâm mạch của người đang hấp hối.
Nàng cứu hắn, hắn cứu nàng, hai bên coi như hòa nhau.
Nam tử dần hít thở bình thường, Sở Nhược Đình run rẩy…cởi quần hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này nên vừa căng thẳng vừa thấy tội lỗi. Sở Nhược Đình tụt quần nam tử đến đầu gối, hai bắp đùi săn chắc lộ diện. Giữa hai chân hắn là mảng lông đen xoăn xoăn sum sê, vì hắn bất tỉnh nên dương v*t nằm oặt trên tinh hoàn.
Sở Nhược Đình ngớ người.
Xưa nay bất kể là Tuân Từ, Huống Hàn Thần, Du Nguyệt Minh hay Tạ Tố Tinh thì đều bừng bừng dục vọng. Lần đầu gặp phải tình huống trên khiến Sở Nhược Đình lúng túng.
Nàng chùn tay nhưng cơn đau do kim đan bị ăn mòn không cho nàng thời gian suy xét.
Sở Nhược Đình nắm dương v*t mềm mại mà trúc trắc vuốt ve. Nàng thoáng cắn môi rồi quyết đoán cúi đầu và há mồm ngậm lấy nó. Lưỡi nàng liếm dọc theo mép quy đầu, đôi môi mọng liên tục mút cũng như để dương v*t ra vào miệng nàng.
Sở Nhược Đình chỉ nghĩ còn nước còn tát chứ đâu ngờ phương pháp này hữu dụng. dương v*t trong miệng nàng dần cương và to hơn; hồi nãy nàng có thể ngậm hết nhưng giờ cố lắm cũng chỉ được một phần ba, quy đầu trơn nhẵn gần như lấp đầy miệng nàng. Sở Nhược Đình thấy mọi thứ đã sẵn sàng bèn phun ra dương v*t cứng ngang đá, sau đấy xoay người cưỡi trên eo nam tử.
Nàng xấu hổ tách hai chân, cầm cây gậy cứng cáp và lợi dụng chất dịch nhơn nhớt để mơn trớn tới lui khe hở giữa môi âm hộ. Cuối cùng nàng đặt nó đúng vị trí và ngồi xuống từng chút một.
“Ư…”
Nam tử đang hôn mê nhíu mày, hắn khẽ rên rỉ.
Sở Nhược Đình gấp gáp kích hoạt Mị Thánh Quyết, nàng tính nhân lúc hắn chưa tỉnh mà làm vài lần.
Khe hở từ tốn nuốt dương v*t vào con đường chật hẹp ấm áp, Sở Nhược Đình kêu ngâm một cách mất kiểm soát khi dương v*t tiếp xúc với các nếp gấp bên trong. Nàng đỡ vai nam tử, bắt đầu nâng mông và đưa đẩy dương v*t cương cứng tới nơi sâu nhất của nhụy hoa.
Ngay lúc nàng say sưa cưỡi, cơ thể dưới thân nàng bất chợt giật giật.
Toàn thân Sở Nhược Đình cứng đờ.
Nàng hoảng hốt khiến âm đ*o thít chặt. Cơn kích thích bao phủ nam tử dẫn đến lông mi hắn run run, thế rồi hắn bỗng mở to mắt.
Con ngươi hắn mang màu đen trong veo tựa lưu ly được nước rửa sạch.
Hiện tại đôi mắt ấy lấp lóe sự khiếp sợ cùng luống cuống.
Sở Nhược Đình đè trên người nam tử, làm hắn thật khó kiềm chế khoái cảm vùng thân dưới. Hắn khàn khàn hỏi, “…Ngươi là ai?”
Sở Nhược Đình thấp thỏm trước ánh mắt ngơ ngác kia. Đâm lao phải theo lao, nàng hạ quyết tâm rồi dùng miệng hùm gan sứa để quát lớn, “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Tiếng quát của nàng khiến nam tử run rẩy.
“Còn dám nhìn à? Đẹp lắm sao mà nhìn! Chưa thấy cưỡng hiếp bao giờ hả? Giơ tay lên! Không được phản kháng!”
Sở Nhược Đình kéo chiếc khăn in hoa văn mây đen trên trán nam tử xuống để bịt kín mắt hắn.Chú thích
[1] Là cái trống này:
[2] Khí ở đây là vũ khí/dụng cụ nhé.