Mục lục
Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười một năm trước, Lâm Tích Dung tròn mười bốn tuổi.

Hồi ấy nàng còn bốc đồng, dám lén lút dẫn Lâm Dật Phù chuồn khỏi Lâm gia để cùng đi chơi thuyền trên hồ Ngọc Lan.

Du khách tụ tập đông như mắc cửi ven hồ Ngọc Lan, chen chúc một hồi thì hai tỷ muội bị dòng người chia tách.

Lâm Dật Phù nhỏ tuổi nên không thạo dùng bùa truyền âm, Lâm Tích Dung tìm mãi chẳng thấy em đâu.

Trời mỗi lúc một tối.

Lâm Tích Dung đâu dám báo cho nhị thúc, muội muội thì vẫn mất tích; nàng căng thẳng tới mức ngồi xổm bên hồ mà khóc nấc vì chẳng nghĩ ra giải pháp.

Đúng giây phút nàng bất lực nhất, đỉnh đầu truyền đến giọng nói ôn hòa lẫn quan tâm, “Tiểu cô nương sao thế?”

Tiểu cô nương ngước đôi mắt đẫm lệ, ánh sáng leo lắt từ thuyền chài hắt lên một công tử mặc áo tím với dung mạo khôi ngô trẻ trung.

“Ta lạc mất muội muội,” Lâm Tích Dung thút thít.

Công tử áo tím an ủi nàng đừng sợ, chàng hỏi diện mạo và tuổi tác của Lâm Dật Phù rồi dắt nàng đi tìm khắp nơi. Một canh giờ sau, hai người tìm thấy Lâm Dật Phù tại cửa tiệm bán linh thú.

Lâm Tích Dung vừa ôm Lâm Dật Phù vừa òa khóc.

Khi nàng nhớ ra phải cảm ơn vị công tử thì người ta đã đi mất từ hồi nào.

Lâm Tích Dung nhìn cuối con phố, nội tâm bỗng sản sinh cảm xúc mất mát khó hiểu.

…Nàng thậm chí chẳng biết tên chàng.

Trời đất bao la.

Sau này Lâm Tích Dung không gặp lại chàng trai ấy.

Thỉnh thoảng nàng hỏi Lâm Dật Phù có còn nhớ vị công tử áo tím đã giúp nàng tìm em. Lâm Dật Phù miệng ngậm linh quả, đầu phe phẩy, “Ai cơ? Có người đó hả?”



Lâm Tích Dung vặn xoắn khăn tay rồi xoay người ngó lơ nàng ấy.

Sao muội muội có thể quên người đã giúp mình chứ? Lâm Tích Dung chưa từng quên dù đã bao năm trôi qua.

Những tưởng nàng sẽ không bao giờ liên quan đến vị công tử kia nữa, ai ngờ nhị thúc lại bắt giữ toàn bộ Tạ thị. Lúc nàng trở về từ buổi luyện đàn, nàng đi ngang xe tù chở người Tạ thị và tình cờ thấy cố nhân.

Chàng vẫn mặc đồ tím nhưng trên cổ là gông xiềng, gương mặt nhiễm gió sương khiến chàng trông thật suy sụp.

Lâm Tích Dung đứng ôm đàn Tiêu Vĩ trên bậc thang, kinh ngạc nhìn chàng.

Hình như chàng phát hiện ánh mắt người con gái nên dù bị giam trong xe chở tù nhân, chàng vẫn cười với nàng, “Cô nương làm rớt trâm cài kìa.”

Thiếu nữ cuống quýt sờ tóc, nàng quả thật đánh rớt một cây trâm hoa.

Nàng đỏ mặt rồi khom lưng nhặt trâm, lúc ngẩng đầu lên thì xe chở tù nhân đã đi xa.

Lâm Tích Dung hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng nàng đã biết tên chàng: Tạ Kỳ.

Là vị công tử thuộc một thế gia vô danh tiểu tốt.

Phù Quang Giới đồn thổi Tạ thị đào ra quặng linh thạch, nhị thúc muốn chiếm nó làm của riêng, vì vậy ông bắt giữ cả tộc nhằm ép hỏi vị trí quặng. Lâm Tích Dung thấy nhị thúc làm không đúng, thế là cãi nhau to với ông. Nhị thúc phẫn nộ cùng cực và nhốt nàng vào từ đường cho đầu óc tỉnh táo lại.

Khi Lâm Dật Phù biết chuyện, nàng ấy chẳng tin nổi tai mình.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có nàng ấy hay bị nhốt vô từ đường. Nhị tỷ của nàng ấy học rộng hiểu nhiều, dịu dàng đôn hậu, nói năng nhỏ nhẹ; người như vậy sao lại cãi nhau với nhị thúc?

Lâm Dật Phù lẻn vào từ đường đưa linh quả cho Lâm Tích Dung.

Lâm Tích Dung chả ăn nổi lấy một miếng, nàng nghiêm túc dặn, “Muội mau chuẩn bị nhà giam, đừng để lính canh ngục bạc đãi Tạ thị.”

“Nhị tỷ, sao chúng ta phải làm thế?”



Lâm Tích Dung chỉ liên tục thúc giục nàng ấy chiếu cố Tạ thị thay vì giải thích cụ thể.

Người Tạ thị đều cứng cỏi, bất kể Lâm Tiêu Phong truy vấn cỡ nào cũng chẳng ai khai vị trí của Tạ Tố Tinh hay bản đồ quặng mỏ. Dưới sự giận dữ, Lâm Tiêu Phong nhốt họ xuống địa lao âm u không thấy ánh mặt trời.

Trong vòng mấy năm, Lâm Tích Dung nhiều lần âm thầm tới nhà tù thăm Tạ Kỳ.

“Tạ Kỳ công tử, đây là đá Hỏa Khí. Thời tiết Đông Tô vào mùa thu rất lạnh, công tử đặt hòn đá này ở góc phòng thì mọi người sẽ ấm hơn.”

Tạ Kỳ không biết sao Lâm nhị tiểu thư săn sóc bọn họ vậy.

Chàng cầm đá Hỏa Khí, và bất cẩn đụng trúng ngón tay Lâm Tích Dung, sau đấy chân thành nói, “Đa tạ nhị tiểu thư quan tâm suốt mấy năm qua.”

Lâm Tích Dung rút tay về, mặt nàng đỏ bừng.

Cô gái không đủ dũng khí nhìn vào mắt Tạ Kỳ, đành ngượng ngập đáp, “Nhị thúc làm không đúng. Mọi người hãy cố chờ thêm, bao giờ tìm được cơ hội thì ta nhất định sẽ cứu mọi người ra ngoài.”

“Làm phiền nhị tiểu thư rồi.”

Tạ Kỳ nhờ nàng tìm giúp đường đệ Tạ Tố Tinh.

Tính đường đệ dễ xúc động lại cực đoan, chàng hy vọng nàng chuyển lời giùm đến Tạ Tố Tinh rằng nhớ giấu tài và đừng tới Đông Tô tìm Lâm Tiêu Phong.

Lâm Tích Dung gật đầu đồng ý.

Tạ Kỳ thay mặt toàn Tạ thị cảm ơn nàng.

Lâm nhị tiểu thư không dám nấn ná lâu.

Thiếu nữ mới đi vài bước đã quay lại nhìn công tử áo tím trong nhà tù, nàng nhịn chẳng được bèn khẽ cất tiếng, “Tạ Kỳ công tử còn nhớ chuyện mười một năm trước ven hồ Ngọc Lan…”

Tạ Kỳ đang trò chuyện với cha mẹ Tạ Tố Tinh, chàng ngước mắt khi nghe tiếng nàng, “Lâm nhị tiểu thư vừa nói gì?”

Lâm Tích Dung nắm chặt khăn thêu trong tay, nàng vừa cắn môi vừa lắc đầu, “Không…không có gì, ta đi đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK