Mục lục
Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chí ít Tạ Tố Tinh đã khôi phục ý thức.

Sở Nhược Đình ngồi bên hồ sen và thuật lại những việc phát sinh sau khi hắn cho nổ nguyên thần.

Tạ Tố Tinh chột dạ lẫn hổ thẹn lúc biết “thằng chó” là Côn Luân lão tổ lừng lẫy. Côn Luân lão tổ đã tốn rất nhiều công sức cứu hắn, thậm chí dùng tiên cốt của mình bày trận pháp.

Quả cầu nguyên thần trốn sau cánh hoa rồi lí nhí xin lỗi Nhạn Thiên Sơn.

“Không sao.” Mặt Nhạn Thiên Sơn lạnh tanh. “Ngươi tỉnh lại thì chứng tỏ nguyên thần đã hồi phục. Vài ngày sau đèn Uẩn Hồn sẽ giúp tái tạo cơ thể ngươi.”

Tạ Tố Tinh với Sở Nhược Đình đều mừng rỡ trước những lời trên.

Tạ Tố Tinh muốn rời cái đóa sen này lắm rồi, hắn nhớ tới Tịch Huyễn nên truy vấn, “Sở Nhược Đình, yêu tăng Tịch Huyễn có làm ngươi bị thương không?”

“Không.”

Hắn cho nổ nguyên thần khiến Tịch Huyễn chạy trối chết chứ hơi đâu quan tâm nàng.

Đôi mắt Sở Nhược Đình cay cay khi nhớ lại hành động quyết đoán của Tạ Tố Tinh vào hôm đó.  Nàng nói thành lời câu hỏi mà nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu, “Tạ Tố Tinh, sao ngươi lại cho nổ nguyên thần?”

“Ta muốn bảo vệ ngươi.”

Dưới tình thế nguy cấp đó, làm gì có ai nghĩ được sâu xa.

Sở Nhược Đình nhìn chằm chằm sen tuyết, “Tại sao ngươi ăn Xích Tùng Cổ?”

Tạ Tố Tinh hùng hồn đáp, “Ta cũng muốn cảm nhận nỗi thống khổ ngươi từng chịu đựng.”

Tương tự, hắn rạch nát mặt mình và dâng hiến xương sườn vừa để chuộc tộc vừa để tự trừng phạt.

Sở Nhược Đình thở dài, “Tạ Tố Tinh, ta hy vọng ngươi biết yêu chính mình chứ đừng liều mạng hủy hoại bản thân vì người khác. Phụ mẫu, đường huynh, gia tộc của ngươi đều còn sống; họ chắc chắn không muốn thấy ngươi làm vậy. Hôm ấy nếu ta không cứu một sợi nguyên thần của ngươi thì ngươi sẽ thật sự biến mất khỏi trời đất này.” Nàng ngẩng đầu với đôi mắt ngấn lệ. “Ta sống sót nhưng áy náy cả đời, đấy là điều ngươi mong muốn sao?”

“Ngươi tưởng ta tốt với cả thiên hạ chắc? Ta tốt với mình ngươi thôi!”

“Ngươi không cần làm thế.”

Nguyên thần của Tạ Tố Tinh cuống quýt nhảy loi choi bên trong hoa sen, “Ngươi tính vứt bỏ ta hả?”

Đây đâu phải vấn đề trọng điểm.

Sở Nhược Đình nhận ra hắn hoàn toàn chả hiểu ý mình, nàng định giải thích nhưng thiếu niên đã thê lương giành nói, “Sở Nhược Đình, đừng vứt bỏ ta. Hồi trước chính miệng ngươi tuyên bố ta thuộc về ngươi! Tu sĩ cấp cao không thể tùy tiện nuốt lời, ngươi coi chừng sinh tâm ma đó.”

Sở Nhược Đình chẳng phản bác nổi.

Tạ Tố Tinh thấy nàng lặng thinh thì nguyên thần chớp tắt liên hồi, hắn đâm tới đâm lui khiến cánh hoa kêu sột soạt ầm ĩ.

“Sở Nhược Đình, ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta… Rốt cuộc ngươi có thích ta không?”

Nhạn Thiên Sơn đã rời khỏi hồ sen.

Song hắn sở hữu gò Côn Luân nên biết hết thảy mọi việc diễn ra trong gò.

Khoảnh khắc Tạ Tố Tinh thốt ra câu hỏi kia, hắn vô thức dừng bước giữa khung cảnh tuyết trắng mênh mông và ngón tay phải hắn căng thẳng cào lòng bàn tay.

“Ngươi có thích ta không? Có thích không!”

Tạ Tố Tinh quyết hỏi đến cùng, thế rồi Nhạn Thiên Sơn nghe thấy Sở Nhược Đình cười đầu hàng, “Ừ ừ, thích. Ta thích ngươi, được chưa?”

Một cảm xúc mà Nhạn Thiên Sơn chưa từng trải nghiệm đột ngột dâng trào trong tim hắn. Cảm xúc ấy xa lạ và chua xót cực kỳ, nó là tổ hợp giữa nỗi thất vọng cùng sự ghen tuông mơ hồ.

Hắn bị sao thế này?

Nhạn Thiên Sơn nhẹ nhàng giơ tay che ngực, hắn cô độc đứng trên băng tuyết với vẻ mặt buồn bã.

Sở Nhược Đình nói nàng thích tuyết rơi.

Bầu trời tại gò Côn Luân không bao giờ quang đãng khi có mặt nàng, nó luôn rải tuyết dày đặc xuống dưới.

Nhưng nay tuyết đã ngừng rơi.

A Trúc đang đắp người tuyết nên phấn khởi lắm, cậu ngẩng đầu nhìn trời mà cảm khái, “Cuối cùng sư tôn cũng chịu ngừng tuyết!”

Ai dè cậu vừa nói xong là mưa đá rơi xối xả.

Cục u nổi đầy đầu A Trúc, cậu òa khóc trong lúc tìm chỗ trốn, “Sư tôn! Người bị gì vậy!”



Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình ở trong trận pháp nên không biết thời tiết ngoài kia thay đổi ra sao.

Nàng ngẫm nghĩ thật lâu và cảm thấy có lẽ mình thích Tạ Tố Tinh.

Không chỉ vì hắn làm rất nhiều việc cho nàng, mà đa phần vì nàng vui vẻ từ tận đáy lòng khi tiếp xúc với hắn. Nếu trời đã định nàng không thể phụ lòng Tạ Tố Tinh thì chi bằng mở rộng cửa trái tim để thử tiếp thu.

Nguyên thần trong sen tuyết cao hứng tới mức muốn nhảy cao ba trượng.

Hắn nói, “Sở Nhược Đình, ta muốn ôm ngươi quá!”

Sở Nhược Đình bất giác mỉm cười, nàng giơ tay khảy những cánh hoa trắng muốt. “Trước mắt cứ cố gắng điều trị đã.” Nàng thoáng dừng nói, sau đấy tiếp tục bằng ngữ điệu trịnh trọng, “Tạ Tố Tinh, ta có chuyện phải nói rõ ràng. Trái tim ta chẳng thể chỉ có mình ngươi.”

“A?” Nguyên thần của Tạ Tố Tinh giảm hẳn độ sáng. “Trái tim ngươi còn ai nữa? Đừng nói là con công[1] họ Du nhé!”

Sở Nhược Đình tính phủ nhận song lời chỉ trích từ Hà Cạnh lại hiện lên trong đầu nàng.

Trong suốt mười năm nàng bôn ba khắp chốn, Du Nguyệt Minh vẫn nhớ nhung nàng và chịu thương chịu khó ở nhà trông con. Hơn nữa hắn còn liều lĩnh giúp nàng đánh lạc hướng Nam Cung Hiên, không biết bây giờ hắn sao rồi.

Sở Nhược Đình chần chừ giây lát mới nghiêm túc bảo, “Về sau ngươi sẽ gặp chàng thôi, đến lúc đó nhớ nhường chàng đấy.”

Tính Tạ Tố Tinh ngang ngược, nhỡ hắn bắt nạt Kinh Mạch thì sao.

Tạ Tố Tinh nhìn biểu cảm trên mặt Sở Nhược Đình là hiểu ngay. Hắn đau khổ ghê gớm nhưng sợ nàng thấy phiền rồi giận dữ vứt bỏ hắn, vậy thì nguy to. Thiếu niên rầu rĩ lẩm bẩm, “Ừm, đã biết.”

Sở Nhược Đình trò chuyện thêm một lát với Tạ Tố Tinh.

Khi nhắc đến hồi xưa, Tạ Tố Tinh gấp gáp trốn vô nhụy sen tuyết.

“Hồi đó ta trẻ người non dạ mới hành xử bồng bột, ngươi đừng nhắc lại.” Hắn ngập ngừng hỏi, “Sở Nhược Đình, mai mốt chúng ta đừng nói về…những ký ức xấu nữa nhé?”

Một tay Sở Nhược Đình chống cằm, nàng mỉm cười, “Ừ, không nhắc nữa.”

Nguyên thần của Tạ Tố Tinh mới hồi phục nên còn yếu, Sở Nhược Đình dặn hắn ở yên trong sen tuyết và dưỡng nó cho khỏe mạnh. Ban đầu Tạ Tố Tinh la hét vòi nàng ở lại, nhưng giọng hắn nhỏ dần rồi hắn chậm rãi ngủ mê man.

Sở Nhược Đình bật cười, nàng lắc đầu và thở dài trước lúc rời đi.

Nàng tính hỏi Nhạn Thiên Sơn về quyển sách da thú cũng như xin hắn cho nàng ngọc Phục Hy.

Tu sĩ chính đạo đang chuẩn bị càn quét Vô Niệm Ma Cung, nàng nhất định phải đưa Kinh Mạch đi trước khi việc đó xảy ra. Tuy kiếp này có rất nhiều thay đổi nhưng chưa biết chừng Lâm Thành Tử sẽ hợp tác với Nhạn Thiên Sơn để giết chết Hách Liên U Ngân giống truyện gốc.

Công bằng mà nói, Hách Liên U Ngân khá tốt với nàng trong mấy năm qua; Sở Nhược Đình không định trơ mắt nhìn hắn chết.

Nàng mong mình sẽ thành công thuyết phục Nhạn Thiên Sơn.

Chỉ cần Nhạn Thiên Sơn không hợp lực với Lâm Thành Tử thì đám lâu la chính đạo chả đáng sợ, Hách Liên U Ngân có thể sống tiếp tại ma cung của hắn và bình yên đảm đương ma quân.

Nhưng Sở Nhược Đình không thấy Nhạn Thiên Sơn lúc đến nhà tranh, thay vào đấy là A Trúc với cái đầu sưng vù.

“A Trúc, nhóc sao thế?”

A Trúc nhào tới ôm đùi nàng và khóc sướt mướt, “Sư tôn kỳ quá à, hồi nãy người tạo mưa đá chọi đầu ta đau điếng!”

Sở Nhược Đình tặc lưỡi, “…Không thể nào.”

Nàng ngẩng đầu nhìn, bầu trời xanh trong vô cùng.

Nhạn tiền bối chững chạc lại bao dung nên đời nào đi bắt nạt một đứa bé, A Trúc bị ảo giác chắc luôn.

Sở Nhược Đình không tin.

Nàng ngồi xuống bên bàn cờ, tiện tay vốc tuyết trên bệ cửa rồi nặn người tuyết trong lúc chờ Nhạn Thiên Sơn về.

Hiện tại Nhạn Thiên Sơn đang đứng dưới trận pháp tinh tú.

Dải ngân hà tỏa ánh sáng kỳ ảo, muôn vàn ngôi sao chớp tắt liên hồi.

Nhạn Thiên Sơn nhìn ngân hà nhưng nội tâm cứ nhớ tới Sở Nhược Đình cùng Tạ Tố Tinh.

Sau khi những người yêu nhau thổ lộ tình cảm thì họ sẽ làm gì?

Hắn dừng nghe lén bọn họ trò chuyện.

Nhìn trộm nghe lén là hành vi đáng hổ thẹn.



Trên hết…hắn cũng không muốn nghe.

Nhạn Thiên Sơn thở dài. Đúng lúc ấy, sao Nguy Nguyệt Yến, Quỷ Kim Dương, và Bích Thủy Du[2] trên trận pháp đột ngột biến hóa. Điều này dự báo rằng kiếp số của hắn có biến động. Ánh mắt Nhạn Thiên Sơn nặng nề, hắn lập tức móc ra mai rùa Huyền Vũ. Hắn thảy mười hai đồng xu vào mai rùa rồi lắc nó.

Sau sáu lần, đồng xu nằm trong mâm chính là thông báo về kiếp số của hắn.

“Chấn vi lôi, ngũ hành chúc mộc. Song tiền, song mộc.” Nhạn Thiên Sơn cầm đồng xu rồi dùng đầu ngón tay bóp nó, hắn lẩm nhẩm, “Song mộc vi lâm, lâm vi tùng mộc…”[3]

Lát sau, tay hắn bất chợt siết mai rùa Huyền Vũ còn mắt thì khiếp sợ nhìn dải ngân hà trên trời cao.

Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình đợi mãi mà Nhạn Thiên Sơn không về nhà tranh.

Nàng ngạc nhiên nhưng đâu dám bộp chộp quấy rầy, thế là nàng đành ngày ngày ghé qua hồ sen.

Tạ Tố Tinh dành phần lớn thời gian nằm hôn mê trong sen tuyết Tam Thanh, thỉnh thoảng được nói dăm ba câu với Sở Nhược Đình khiến hắn cao hứng khôn xiết.

Hôm ấy, Sở Nhược Đình tới hồ sen thăm hắn giống mọi khi song nàng phát hiện quả cầu nguyên thần không ở trong đóa sen!

Nàng kinh hãi nhoài người sát bờ ao rồi duỗi tay vạch cánh hoa sen.

Bông hoa trống rỗng.

Chuyện gì đã xảy ra? Tạ Tố Tinh đâu?

Sở Nhược Đình xoay người đi tìm Nhạn Thiên Sơn, đằng sau bỗng truyền đến tiếng nước chảy ào ạt cùng tiếng người cười nói, “Ta ở đây!”

Nàng quay lại để thấy đầu Tạ Tố Tinh trồi lên mặt nước, hắn còn nháy mắt với nàng nữa.

Không biết do ngâm nước lâu hay do cơ thể được tái tạo mà vết sẹo trên mặt hắn đã biến mất, để lại làn da trắng trẻo mịn màng như sứ. Khóe mắt lẫn chân mày hắn lấm tấm nước, phân nửa mái tóc đen ướt sũng dán lấy hai bên khuôn mặt khôi ngô, nửa còn lại nổi trên nước y hệt tảo biển. Tạ Tố Tinh ngửa đầu và khóe miệng hắn nhếch lên đầy đắc ý, bộ dạng này đượm vẻ trong sáng lẫn hoang dại của một thiếu niên.

Mắt Sở Nhược Đình sáng rực, nàng mừng rỡ nói, “Cơ…cơ thể ngươi hoàn thiện rồi?”

Tạ Tố Tinh vịn tay lên bờ ao rồi nhảy bật ra khỏi mặt nước, hắn bất chấp người mình chảy nước ròng ròng mà ôm chặt Sở Nhược Đình vào lòng.

Hắn rất cao, Sở Nhược Đình chỉ đứng hơn vai hắn chút đỉnh.

Hai tay Tạ Tố Tinh ra sức ôm làm nàng hơi khó thở.

Da thịt tiếp xúc khiến nước bắt đầu bốc hơi, hắn nhõng nhẽo gác cằm lên vai Sở Nhược Đình. “Ta không phải ngủ trong hoa sen nữa! Nhưng,” thiếu niên hạ thấp giọng, “hình như chỉ giữ được hình dạng này khoảng một, hai canh giờ. Những lúc khác ta toàn phải về hoa sen.”

Sở Nhược Đình không biết đặt tay ở đâu. Ngón tay nàng bất cẩn đụng trúng cái eo trần săn chắc của hắn, thành thử mặt nàng hơi nóng lên, “Ngươi mặc quần áo vào đã!”

“Khỏi, tí nữa ta lại biến về nguyên thần mà.”

Sở Nhược Đình an ủi, “Sống lại là tốt rồi, đâu ai ăn vài bữa mà mập lên được nên ngươi cứ từ từ tĩnh dưỡng, không cần sốt ruột.”

Tạ Tố Tinh ôm ghì lấy nữ tử, hắn dùng thân thể trần truồng hích hích bụng dưới của nàng, “Không sốt ruột sao được! Ngươi nhìn tu vi ta nè!”

Hắn không nói thì Sở Nhược Đình cũng chẳng để ý. Thần thức nàng kiểm tra sơ qua, nàng kinh ngạc trợn tròn mắt, “Sao ngươi lại tụt xuống Luyện Khí sơ kỳ?”

Chẳng lẽ tại thể xác được tạo mới?

Sở Nhược Đình càng nghĩ càng thấy khả năng này cao.

Trước kia Tạ Tố Tinh là cao thủ Xuất Khiếu oai phong một phương, nay lại biến thành tay mơ Luyện Khí kỳ; nội tâm hắn chắc mất thăng bằng lắm.

Hắn ỉu xìu khi thổi vành tai trắng nõn của cô gái, “Sở Nhược Đình, giờ tu vi ta yếu vậy thì ngươi phải che chở ta cả đời đấy.” Giọng Tạ Tố Tinh khàn khàn tựa chiếc lông chim đáp xuống mặt hồ ngày xuân và dấy lên những gợn sóng lăn tăn.

Tạ Tố Tinh biến thành như vậy là vì nàng.

Sở Nhược Đình vừa đau lòng vừa áy náy.

Nàng suy nghĩ một hồi rồi nâng tay xoa sống lưng rắn chắc của Tạ Tố Tinh. Làn da mới được sản sinh dính đầy nước, sờ vào là thấy mạnh khỏe lẫn trơn tuột.

Đầu ngón tay lạnh lẽo như thắp lên những đốm lửa tại nơi chúng lướt qua. Tạ Tố Tinh ôm nàng, hắn hưng phấn tới mức run rẩy, tiếp xúc không khí làm cơ thể trần truồng nổi da gà.

Chẳng mấy chốc, hắn nghe Sở Nhược Đình dịu dàng nói, “Nào, để ta dạy ngươi khẩu quyết song tu.”Chú thích

[1] Nguyên gốc là hoa khổng tước. Mình google thì đây là loài hoa khá màu mè, nói chung cũng hợp với hình ảnh Du Nguyệt Minh mà Tạ Tố Tinh đang chế giễu. Nhưng mình quyết định dùng con công cho dễ hình dung hơn, dù sao khổng tước cũng có nghĩa là con công.

[2] Đây là tên ba chòm sao thuộc nhị thập bát tú (28 chòm sao) theo cách chia của thiên văn học Trung Quốc cổ đại. Họ chia vòng Hoàng Đạo thành bốn phần ứng với đông, tây, nam, bắc; đồng thời gán một con vật huyền thoại cho mỗi phần. Nguy Nguyệt Yến và Bích Thủy Du nằm phía bắc (Huyền Vũ), còn Quỷ Kim Dương nằm phía nam (Chu Tước).

[3] Tên của mấy quẻ bói, phần quan trọng nhất là cụm “song mộc”. Bởi vì họ của Sở Nhược Đình được viết như sau: 楚. Trên đầu chữ này chính là hai chữ “mộc”, lời tiên tri có liên quan đến chị và về sau sẽ được giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK