Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1662

 

Nhã Thanh dành tình cảm như vậy cho cậu ba Dương, cậu ba Dương cũng dành tình cảm như vậy cho Nhã Thanh, mối tình ấy là thứ khiến người khác ngưỡng mộ nhất.

 

Hàn Nhã Thanh ngẩn ra: “Đúng là tớ chưa bao giờ nói với anh ấy như vậy thật.”

 

Tuy rằng bây giờ cô đã hiểu được tình cảm của mình dành cho Dương Tầm Chiêu, cô và Dương Tầm Chiêu cũng coi như thẳng thắn, chân thành với nhau, nhưng quả thật chưa bao giờ cô nói những lời như vậy với Dương Tầm Chiêu.

 

Hình như cô chưa bao giờ nói lời yêu với Dương Tầm Chiêu cả.

 

“Ha ha ha, Nhã Thanh, cậu không nói mấy lời đó với cậu ba Dương, chẳng lẽ nói với tớ à?” Liễu Ảnh phá lên cười: “Nếu như để cho cậu ba Dương biết chuyện này, không biết cậu ba Dương có ghen tị không đây?”

 

Liễu Ảnh hơi khựng lại một thoáng, tiếng cười cũng ngừng theo: “Nhưng tớ thấy nếu như cậu ba Dương thực sự biết được những lời cậu vừa mới nói, có khi anh ấy sẽ vui tới mức ngất xỉu luôn mất, chắc là không có thời gian để mà ghen tị với tớ đâu.”

 

“Nhã Thanh, tớ khuyên cậu nên nói những lời vừa rồi với cậu ba Dương một lần đi, tớ tin rằng nhất định sẽ có niềm vui bất ngờ đấy.” Con ngươi Liễu Ảnh thoáng dao động, khích lệ Hàn Nhã Thanh, Liễu Ảnh cảm thấy nếu như Hàn Nhã Thanh thực sự nói những lời vừa nãy với cậu ba Dương, kết quả chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

 

“Niềm vui bất ngờ?” Tuy Hàn Nhã Thanh phản ứng rất nhanh trong những chuyện khác, nhưng vẫn hơi chậm tiêu trong chuyện tình cảm: “Có thể có niềm vui bất ngờ gì được?”

 

“Niềm vui bất ngờ thì nhiều lắm, ví dụ như có thể khiến cậu không xuống nổi giường chẳng hạn.” Nói dứt lời, Liễu Ảnh co chân chạy trốn, cô ấy sợ Hàn Nhã Thanh sẽ đánh mình mất.

 

Liễu Ảnh chưa từng yêu đương thực sự, tuy cô ấy ở bên Tư Đồ Không năm năm, nhưng đó chỉ là giao dịch, không hề có tình yêu, tình yêu duy nhất của cô ấy là tình cảm đơn phương dành cho Bùi Dật Duy.

 

Định nghĩa tình yêu thốt ra từ miệng Liễu Ảnh lúc này thực chất đều là đọc được trên mạng hoặc trong tiểu thuyết, tất cả chỉ là lời nói suông, chứ thực ra cô ấy không có kinh nghiệm gì hết.

 

Rất nhiều tiểu thuyết đều viết như vậy, khi nghe thấy người phụ nữ mà mình thích thể hiện tình cảm với mình, phản ứng đầu tiên của người đàn ông là trực tiếp đè ngửa người phụ nữ đó xuống, sau đó điên cuồng mây mưa với cô ấy, khiến cô ấy không xuống nổi giường.

 

Thực ra Liễu Ảnh cũng không biết có phải là thật hay không, dù sao thì cô ấy cũng chưa tỏ tình với ai bao giờ. Lúc ở bên Tư Đồ Không, cô ấy cũng chưa bao giờ nói những lời như vậy, đương nhiên là cô ấy nói cũng chẳng có tác dụng gì, cô ấy đâu phải là người phụ nữ mà Tư Đồ Không thích.

 

“Cậu càng ngày càng đen tối rồi đấy.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà co giật, bây giờ lời gì cô nhóc này cũng dám nói, nhưng trong thâm tâm, Hàn Nhã Thanh lại không nhịn được mà nghĩ tới tình cảnh đó.

 

Nếu như cô thực sự nói những lời ban nãy với Dương Tầm Chiêu, thì Dương Tầm Chiêu sẽ có phản ứng gì đây?

 

Hàn Nhã Thanh nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng phát hiện ra rằng, khả năng lớn nhất là sẽ như lời Liễu Ảnh vừa mới nói, khả năng cực kì lớn, chắc phải tới tận 99,9%.

 

“Nghĩ cái gì vậy? Có phải là cảm thấy tớ nói rất đúng không?” Liễu Ảnh thấy mặt Hàn Nhã Thanh đầy suy tư, rõ ràng đang nghiêm túc nghĩ chuyện gì đó, nụ cười trên mặt Liễu Ảnh càng trở nên mờ ám: “Cậu ba Dương nhà cậu là như vậy, có đúng không?”

 

“Ờ.” Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, cho nên không để ý nhiều tới lời Liễu Ảnh nói, chỉ trả lời trong vô thức.

 

“Ha ha ha… Quả nhiên là như vậy, thế Nhã Thanh nhà ta có thích niềm vui bất ngờ của cậu ba Dương không?” Liễu Ảnh phá lên cười, cô ấy không ngờ rằng Nhã Thanh nhà mình cũng có lúc đáng yêu tới như vậy.

 

Lúc này trên khuôn mặt tươi cười của Liễu Ảnh đã không còn thấy chút đau khổ nào nữa, rõ ràng cô ấy đã thoát ra khỏi tổn thương mà Tư Đồ Không mang lại.

 

Liễu Ảnh trước giờ đều lạc quan, cởi mở như vậy, cho dù Tư Đồ Không gây ra tổn thương sâu sắc cho cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không ghi hận mãi trong lòng, sẽ không chìm đắm mãi trong đau khổ và oán hận.

 

Hàn Nhã Thanh rất thích tính cách này của Liễu Ảnh, kiểu người như vậy sẽ không tự chuốc lấy phiền não, người như Liễu Ảnh dù có là chuyện lớn tày trời thì cũng không có chuyện không vượt qua được.

 

Hàn Nhã Thanh cảm thấy như vậy rất tốt!

 

Hàn Nhã Thanh hoàn hồn lại, trừng mắt với Liễu Ảnh: “Gan lớn quá nhỉ, dám trêu chọc tớ à.”

 

“Được rồi, được rồi, không đùa nữa.” Sau một trận cười sảng khoái, cảm xúc của Liễu Ảnh cũng đã thay đổi rõ rệt. Cô vẫn lo lắng về chuyện của Bùi Dật Duy: “Lúc nãy Thành thiếu chủ kia nói rằng sẽ xử lý Trịnh Hùng, không biết Thành thiếu chủ sẽ xử lý như thế nào nữa, không biết tốc độ của Thành thiếu chủ có nhanh hay không? Tớ sợ tốc độ của Thành thiếu chủ chậm quá thì Trịnh Hùng sẽ lại gây ra sóng gió khác.”

 

“Thành thiếu chủ đã đồng ý rồi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu. Tuy Thành thiếu chủ đó có hơi lập dị, nhưng riêng điều này thì tớ vẫn tin là sẽ không có vấn đề gì đâu.” Hàn Nhã Thanh không hề cảm thấy quá lo lắng. Mặc dù Thành thiếu chủ không được tin cậy cho lắm, nhưng dù sao anh ta cũng là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành, anh ta có thể quản lý được Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa còn quản lý tốt tới như vậy thì nhất định không phải là nhân vật đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK