“Đúng vậy. Sao thế?”
“Nhà đó có phải là Ngũ Quỷ Môn không?”
“Không phải Ngũ Quỷ Môn. Không phải chủ nhân căn hộ đó bị ngã từ lan can xuống sao? Ngũ Quỷ môn khiến nhà tan bại. Là bị kiện tụng hay đánh nhau gì đó. Chủ nhân bị ngã chết không thích hợp với tính chất của nhà Ngũ Quỷ môn.”
“Vậy vì sao em lại đi xem với chị? Vì sao em lại học phong thủy?” Tôi nhớ rõ, tôi học phong thủy là do bọn họ sắp xếp, muốn tôi có thể giả mạo là con cháu Sầm gia.
“Bời vì em nói em muốn học.”
“Chúng ta quen nhau như thế nào?”
“Hôm nay em bị làm sao vậy? Chị và Linh Tử mang hộp Lỗ Ban tới cho em phá hủy nên quen biết.”
“Hộp có gì?” Đó là sính lễ Minh hôn, sao tôi có thể không nhớ được.
“Chỉ có một phù ấn.” Chị Kim Tử nói. Chị ấy trông không có vẻ là giống nói dối nhưng tôi biết chị ấy đang lừa gạt tôi. Không chỉ chị ấy, rất nhiều người xung đều gạt tôi.
Bọn họ muốn hủy diệt những dấu vết của Tổ Hàng.
Nhưng lòng tôi không thể xóa nhòa. Những ngày tháng đã sống cùng nhau đó sao có thể nói không có là không có được? Dù toàn thế giới không nhớ anh ấy thì tôi cũng sẽ nhớ kỹ. Trong đầu tôi vẫn còn quanh quẩn giọng nói của anh ấy. Anh ấy nói hy vọng tôi có thể sống sót, hy vọng chúng tôi có thể tiếp tục sống cùng nhau.
Tôi nhìn chị Kim Tử trước mặt, thẳng đến khi chị ấy vỗ vào bả vai tôi, nói: “Rốt cuộc em sao thế?”
Tôi gắng mỉm cười, nói: “Chị Kim Tử, tự em sẽ đi tìm Tổ Hàng. Mọi người có thể từ bỏ anh ấy như vậy nhưng em không thể. Em là vợ anh ấy.”
Nếu chị Kim Tử cũng không chịu giúp tôi, vậy thì tôi chỉ có thể tự mình đối mặt.
Tôi xoay người rời khỏi nhà Kim Tử, phía sau là tiếng thở dài của chị Kim Tử.
Ra khỏi nhà chị Kim Tử, bầu trời đã tối đen, do dự một chút, tôi quyết định về nhà. Đêm qua bọn họ đều chưa về, như vậy sớm nhất là bọn họ về sáng hôm nay. Chỉ trong vòng một ngày, bọn họ vì giấu giếm tôi mà đã bàn bạc với nhau để nói dối. Thời gian rất gấp, như vậy bọn họ chỉ nói được với vài người, bên phía ba tôi hẳn bọn họ chưa tính đến. Dù ba tôi đã được họ thông báo, nhưng ba tôi chỉ biết sơ qua về chuyện của chúng tôi, không phải biết hết mọi chuyện, nói với ông hẳn có thể tìm được sơ hở.
Ngồi xe bus về nhà, hẻm nhỏ kia vẫn tối tăm như vậy. Tôi tiếp tục theo đi về phía nhà mình.
Nhà tôi đã đóng cửa, chỉ còn lầu hai vẫn sáng đèn. Tuy rằng tôi không thích về nhà chạm mặt với dì nhưng tôi thật sự muốn biết đáp án.
Dùng chìa khóa mở cửa cửa hàng ở lầu một, khi vào cửa hàng tôi giật mình hoảng sợ. Bởi vì ba tôi đang ngồi an vị sau quầy đối mặt với cửa cửa hàng, thậm chí khi tôi tiến vào, ông cũng không có chút phản ứng nào.
Tôi ngạc nhiên, lên tiếng: “Ba, con về rồi.”
Cửa hàng bán đồ cổ, buổi tối mà không bật đèn thì sẽ rất đáng sợ.
Ánh đèn đường mờ mờ chiếu vào nhà, tôi quen thuộc xoay người chốt cửa lại, rồi bật đèn của cửa hàng lên. Khi tôi xoay người, tôi nghe được tiếng sột soạt vội vàng từ phía ba tôi, xoay người nhìn về phía ông, ông đang chỉnh lại quần áo, biểu cảm kia rõ ràng đang che giấu điều gì đó.
“Ba, vừa rồi ba giấu cái gì?”
Ánh mắt ba tôi có chút hoảng hốt, một hồi lâu mới nói: “Ba… Hôm nay ba mua được một món đồ nhỏ từ khách, hình như là đồ cổ thật. Khả Nhân, con nhìn con xem, sao mấy ngày lại tiều tụy thành cái dạng này. Mắt thâm đen như vậy, đi làm không có thời gian ngủ sao? Hay là con lên phòng tắm rửa rồi ngủ đi. A, đúng rồi, con ăn cơm chưa? Ba đi hâm nóng lại thức ăn cho con nhé?”
“Ba, ba giấu cái gì? Sao lại hoảng loạn như vậy?”
“Ba, thật sự không có gì. Mà ba thì có thể có gì được. Lên phòng ngủ đi thôi. Lát nữa hâm đồ ăn xong ba sẽ bê lên cho con.”
Tôi không di chuyển, mà hỏi: “Ba, hộp sính lễ của Tổ Hàng đâu?”
“Hộp gì? Không có hộp gì cả.” Ba tôi nói, sau đó lại vội vã nói: “Tổ Hàng gì chứ? Ai là Tổ Hàng? Bạn trai con à? Không phải con chuẩn bị kết hôn với Sầm Hằng sao? Sao lại có Tổ Hàng ở đây?”
Phản ứng đầu tiên của ba tôi là che giấu hộp chứ không phủ nhận Sầm Tổ Hàng. Tôi có thể khẳng định, ông biết Tổ Hàng, bọn họ đã thông đồng để lừa gạt tôi. Kim Tử, Linh Tử, Tiểu Mạc, ba tôi đều lừa gạt tôi, còn Sầm Hằng thậm chí còn tình nguyện trở thành bạn trai của tôi. Anh ta không lo lắng bạn gái thật sự của mình sẽ ghen sao? Anh ta nguyện ý bán đứng chính mình để gạt tôi?
Bạn họ giấu giếm như vậy, chẳng lẽ thật sự… Tổ Hàng đã vĩnh viễn biến mất?
Khi trong đầu tôi xuất hiện ý nghĩ này, trước mắt tôi đã tối đen. Thân thể tôi thật sự đã không chịu được nữa. Ba ngày qua tôi ngủ không ngon, ăn không vào, hơn nữa bọn họ đều nói cho tôi rằng tất cả đều chỉ là mơ, sao tôi có thể chấp nhận được?
Tôi cảm thấy thân thể mình mềm oặt ngã xuống, tôi muốn mở mắt ra nhưng một chút sức lực cũng không còn.
Bên tai tôi là tiếng ba tôi kêu lên, còn cả tiếng ông khóc, nói: “Chẳng lẽ phải thật sự thuận theo số mệnh Minh hôn sao?”
Mệnh Minh hôn? Người Minh hôn, cả hai đều chết là tốt nhất. Thành gia đình ở dưới, cùng nâng đỡ nhau đến khi có thể đầu thai. Còn nếu một người chết, một người còn sống, như vậy thì người còn sống kia sống không được mấy năm cũng sẽ chết. Nếu không phải tự sát thì là buộc phải chết. Những ghi chép về Minh hôn đều có kết cục như vậy.
Có lẽ tôi cũng không tránh được kết cục này. Xung quanh tôi hoàn toàn tối đen, ngay cả âm thanh gì cũng không nghe được.