Đi vào trong phòng, tôi cảm nhận được ngay phòng này có vấn đề.
Gian phòng này vốn không lớn, Sầm Hằng ở chỉ có một giường một tủ quần áo còn hợp lý, cũng không cảm thấy chật chội. Nhưng chị gái này lại dùng một cái tủ cao tới trần nhà đặt bên cạnh cửa. Tôi biết đó là để che lại chiếc giường, nếu không thì chỉ cần mở cửa là thấy ngay cuối giường. Đặt chiếc tủ như vậy ít nhất cũng sẽ không thấy giường. Lối đi vào trong cũng là một khoảng giữa tủ quần áo và tường còn đặt thêm một chiếc bàn máy tính rất nhỏ. Bàn máy tính kia cũng chỉ chừng một mét, ngồi ở trong sẽ cảm thấy chật chội. Mà bởi vì vậy, không gian trong phòng bị phân cách, vốn nhìn không gian khá rộng nhưng hiện tại lại thành ngay cả đi lại cũng khó khăn.
Tôi hỏi: “Vì sao không để tủ quần áo dựa vào tường, bàn máy tính đặt sang bên này?”
Chị gái nói: “Buổi tối khi ngủ, có âm thanh và ánh sáng sẽ khiến chị tỉnh. Chồng chị lại thích chơi game vào đêm khuya cho nên đặt như vậy để ngăn ánh sáng cùng tiếng động.”
Tổ Hàng nhìn khắp nơi, cũng nói: “Vậy sao không cho chồng chị sang phòng khác chơi?”
Chị gái kia do dự một chút mới đỏ mặt nói: “Trước kia anh ấy để ở thư phòng, nhưng lần trước anh ấy xem phim đen ở thư phòng bị con trai phát hiện… Sau lần đó chúng tôi mới đem máy tính vào phòng ngủ, như vậy con trai cũng có thể chuyên tâm học.”
Tôi làm bộ không để ý nhưng lòng lại muốn ói. Nói không chừng con trai bọn họ xem phim đen còn nhiều hơn cả ba nó.
Tổ Hàng nói: “Nếu thật sự bớt cãi nhau thì đem máy tính dọn ra ngoài, tủ quần áo cũng đặt sang một bên, cái gí này cũng không cần.”
“Đây… là vì sao?” Chị gái có vẻ không muốn làm theo.
“Nhà có tiêm giác sát, trong nhà có bàn tủ cũng tính là vậy. Hơn nữa cái giá hay ngăn tủ này đều có thể hình thành phách đao sát. Trong phòng lại bị ngăn cách nhiều như vậy, sát khi nơi nơi đều có. Người ở sẽ dễ bị tính tình không tốt. Một nhà mà ngăn kiểu này quá ba cái thì thường vợ chồng đều ly hôn.”
Tôi ở bên chép miệng, nói: “Cũng không có mấy vợ chồng sẽ ngăn phòng như này chứ?”
“Thường là một phòng lớn sẽ ngăn ra.” Tổ Hàng nói, “Phương pháp tôi đã chỉ, làm theo hay không tùy chị quyết định đi.”
Chị gái kia do dự nói: “Vậy.... tới tối chị sẽ nói với anh ấy.”
Tổ Hàng gật đầu: “Cố gắng đừng để góc nhọn của cái bàn này quay vào giường.” Nói xong anh ấy xoay người đi ra ngoài, tôi cũng nhanh chóng đi theo.
Chuyện đã xử lý xong, chị gái cũng lấy cớ ở trong phòng cầm bao lì xì. Khi tiễn chúng tôi ra cửa còn nói: “A, bụng em lớn nhanh nhỉ. Tuần trước chị có thấy em ở dưới lầu cũng không nhận ra, hiện tại đã lớn vậy rồi.”
Lòng tôi thót lại, nếu có người nhìn thấy bụng tôi hẳn thật sự sẽ nghi ngờ. Tôi cười lớn, nói: “Khi chị nhìn thấy em có lẽ là em mặc quần áo rộng nên mới không thấy.”
“Có lẽ thế. Khi nào thì em sẽ sinh?”
Tôi còn chưa kịp nói thì Tổ Hàng đã nói trước: “Cuối tháng sáu.”
Tôi nghe Tổ Hàng nói có chút sửng sốt. Nói cuối tháng sau quả thật rất thuận tiện, đến lúc đó sinh vào đầu tháng sau hay sang tháng bảy mới sinh cũng rất bình thường. Tôi lập tức cười: “Đúng thế, khoảng cuối tháng sáu.”
“A, thế thì bụng lại hơi nhỏ rồi. Đây giống như chỉ mấy tháng đầu thôi, cố gắng tẩm bổ đi.”
Tôi liên tục gật đầu. Đây là lần đầu tôi mang thang, hơn nữa mấy ngày này vốn định đọc thêm sách về mang thai nhưng lại chưa có thời gian. Mấy vấn đề này tôi cũng không dám nói nhiều, sợ nói nhiều lại nói sai.