Tuy rằng đã từng nghe nói bên này có tiểu khu dành cho công chức nhưng không nghĩ nó lại xinh đẹp như vậy. Từng mảng cỏ lớn, con đường nhỏ bằng đá tới từng căn biệt thự nhỏ, thật giống như ở công viên.
Khúc Thiên vậy mà lại là con của quan chức.
Khúc Thiên đang rảo bước đi, tôi cũng chạy nhanh theo. Nhìn bốn phía không có ai, tôi nhỏ giọng hỏi: “Khúc Thiên, anh có bao nhiêu, à, là Sầm Tổ Hàng, anh có bao nhiêu ký ức của Khúc Thiên?”
“Một phần.”
“Ba mẹ cậu ấy sẽ không nhận ra anh là giả chứ?”
Khúc Thiên không trả lời, tôi thấy có lẽ anh ta cũng lo lắng về vấn đề này. Tôi nói: “Nếu anh mang Lệ Lệ tới thì đã dễ dàng lừa bọn họ được rồi.”
“Mang Lệ Lệ tới thì càng nhanh thấy tôi khác thường.”
Khúc Thiên đột nhiên dừng bước, nhìn một chiếc xe màu bạc đang từ từ đi ra từ một căn biện thự cách đó không xa.
“Nhà anh à?”
“Không phải!” Khúc Thiên nói, “Là Lương Canh, cục trưởng cục XX”
“Là con rể đầu của Sầm Tổ Dược, hắn chắc chắn có liên quan tới chuyện năm đó.” Khúc Thiên nói câu này rất nhẹ, không giống như nói cho tôi mà như nói cho chính mình.
Sầm gia, thật là một gia tộc kỳ quái.
Sau này không lâu, người tên Lương Canh này suýt chút nữa đã lấy mạng của tôi.
Khi tôi còn đang mải suy nghĩ về Sầm gia thì chúng tôi đã đứng trước cửa nhà Khúc Thiên. Là một căn biệt thự xinh đẹp, bên phải đang được sửa chữa.
Chúng tôi vừa tới nơi, một người mặc váy chiffon đang đứng cạnh đó, nhìn qua là một phụ nữ chỉ hơn ba mươi rất xinh đẹp đã lên tiếng: “Khúc Thiên, con đã về nhà. Lần trước xảy ra chuyện ở đại hội thể thao mẹ đã muốn tới thăm con. Sao con gặp chuyện lớn như vậy lại không cho mẹ tới. Con có biết mẹ lo lắng thế nào không?...”
Hóa ra là mẹ của Khúc Thiên, vẫn còn rất trẻ và xinh đẹp. Nhìn động tác của cô ấy ôm Khúc Thiên rất tự nhiên, hẳn là mẹ ruột. Nếu không phải nhìn động tác này thì tôi nhất định sẽ nghĩ đây là ‘mẹ nhỏ’.
Khúc Thiên không cử động, cũng không nói gì, cứ kệ mẹ nói liên tục chừng năm phút động hồ. Rốt cuộc cô ấy nhìn thấy tôi, hỏi: “Khúc Thiên, cô gái này là…”
“Bạn gái của con.” Khúc Thiên nói. Hai tay của anh ta, sau khi mẹ buông ra, đã được tự do. Khi đang nói những lời này thì anh ta đưa tay ra phía sau người, ngón cái đang bấm bấm mấy đốt ngón tay khác. Tôi không biết anh ta đang tính cái gì, chẳng lẽ anh ta nghi ngờ đây không phải là mẹ của Khúc Thiên sao?
“À, chào cháu.” Mẹ Khúc Thiên nói. Nhưng biểu cảm kia rõ ràng là không thích hợp. Tôi cũng cảm thấy không thích hợp. Đã sắp tốt nghiệp, con trai mang một cô gái về giới thiệu là bạn gái thì hẳn là có ý định kết hôn. Nhưng lần trước là Lệ Lệ, lần này là tôi. Tôi nếu là người mẹ thì hẳn cũng có chút buồn bực.
Tôi lễ phép cười cười, nói: “Chào cô ạ, cháu là Vương Khả Nhân.”
“À à, đi vào ngồi đi. Bên này đang làm nhà kính để trồng hoa.”
Khúc Thiên không di chuyển, ngón cái vẫn đè nặng đầu ngón ít, còn lại ba ngón kia khép vào, tay bấm bấm, sau đó nói: “Bên này năm nay không thích hợp để xây dựng. Bảo bọn họ lập tức dừng lại đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện.”
Mẹ Khúc Thiên đẩy Khúc Thiên vào trong nhà: “Có thể xảy ra chuyện gì được. Nhà kính đã bắt đầu khởi công, hiện tại mà dừng lại thì chỉ lộn xộn bẩn thỉu. Chờ làm xong sẽ rất đẹp.”
Vào trong nhà, tôi lại lần nữa cảm thán vấn đề đãi ngộ cho quan chức. Ngôi biệt thự này sao lại có thể đẹp như vậy?
Bởi vì tôi là khách, mẹ Khúc Thiên đi pha trà. Khúc Thiên cũng không dám nhìn ngắm ngôi nhà, sợ lộ ra sơ hở, chỉ có thể ngồi yên trên ghế sô pha đưa mắt âm thầm nhìn ngôi nhà một lượt.
Tôi ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh làm gì thế?”
“Tính vận mệnh.”
“Kết quả thế nào?”
“Kết quả là, nhà kính kia trồng hoa vào năm đúng vị trí ngũ hoàng đại sát, hiện tại khởi công, chắc chắn nhà này sẽ xảy ra chuyện.”
“Sao anh lại biết được?”