Hơn bốn giờ, khi chúng tôi nhận phòng, lễ tân vẻ mặt đầy hồ nghi đưa tôi chìa khóa phòng. Khi chúng tôi đi vào thang máy liền nghe được lễ tân đang to nhỏ với bảo vệ phía sau: “Giờ này còn đi thuê phòng, có lẽ là bị người ta đuổi đi, không có nơi để ở.”
“Chắc thế.”
Tôi cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy gì. Vào thang máy, Tổ Hàng nắm lấy tay tôi: “Khiến em chịu ấm ức rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên cười với anh ấy một cái.
Phòng nhà nghỉ này cũng không tệ lắm, trông có vẻ rất sạch sẽ. Có điều tôi cũng không quá để ý tới căn phòng, chỉ cần giường sạch sẽ là được. Ăn một chút, sau đó tôi nằm xuống giường muốn ngủ. Thời gian dài như vậy, hơn nữa nhiều chuyện xảy ra, ăn một chút, cảm thấy mình thật sự mệt mỏi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ kia rất sâu, tôi không có cảm giác gì cả, cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng máy móc ầm ầm.
Khi tôi mở to mắt, thấy ánh đèn vàng đang bật. Nhà nghỉ đều như vậy, đều không có đèn lớn, dùng đèn đầu giường hoặc bóng điện được treo lên trên tường.
Dù phòng được kéo rèm lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được ngoài trời đang nắng to. Sầm Tổ Hàng ngồi ở sô pha bên cạnh, tay cầm điện thoại của tôi, nói: “Khả Nhân tỉnh rồi, tối bọn con sẽ qua ăn cơm.”
Nói xong anh ấy liền ngắt điện thoại, đi về phía tôi. Tôi ngồi dậy, không khỏi nhíu mi. Lúc sáng phía dưới còn không cảm thấy gì, hiện tại lại cảm thấy nóng rát.
Tổ Hàng ngồi xuống mép giường, hỏi: “Có bị sốt không? Phía dưới còn đau không? Hay là đi bệnh viện?”
Lần trước bị sốt đi bệnh viện đã bị dì nói thành như vậy. Nếu lần này đi, để bác sĩ khám phía dưới, cộng thêm bị sốt thì không chừng chuyện này sẽ bị làm lớn chuyện. Cho nên tôi lắc đầu, đưa tay sờ sờ trán, nhíu mi nói: “Em không bị sốt.”
“Vậy thì tốt rồi.” Anh ấy đưa tay xoa mặt tôi, trên môi có rõ ràng ý cười.
Có lẽ thể chất của tôi đã thích ứng với khí tức của anh ấy, hơn nữa lần này diễn ra rất nhanh, cũng không hấp thu quá nhiều âm khí.
Âm thanh bên ngoài khiến tôi có chút phiền, lại hỏi: “Bên ngoài làm gì thế?”
Sầm Tổ Hàng đi tới, không kéo rèm ra. Tôi không biết tiểu quỷ luyện hóa có năng lực chống được ánh sáng mặt trời không, nhưng Sầm Tổ Hàng ban ngày dùng thân phận Khúc Thiên cũng rất hạn chế ra ánh mặt trời.
Anh ấy kéo rèm một chút, tránh ánh mặt trời, nhìn ra bên ngoài. Như thế khiến tôi cũng có thể nhìn rõ bên ngoài. Quả nhiên mặt trời đã lên cao, có lẽ cũng đã tới hai ba giờ chiều. Từ bên này nhìn qua cửa sổ, thấy được một cái cây rất to, hơn nữa cái cây kia đang ngả dần.
Khe hở quá nhỏ, tôi cũng không thấy rõ lắm. Tổ Hàng nói: “Đang chặt cây.” Nói xong anh ấy nhíu mày, bấm đốt ngón tay tính, chỉ chốc lát liền nói: “Chặt hai cây này là sẽ mất mạng người.”
Tôi kinh ngạc một chút, chặt cây cũng nghiêm trọng như vậy sao? Xuống giường, tôi cũng đi tới bên cửa sổ. Có điều không phải tới bên cạnh anh ấy mà là tới đầu kia của bức rèm, để anh ấy trong bóng tối sẽ tốt hơn. Tôi kéo bức rèm, thấy rõ tình hình bên ngoài.
Đây là mặt sau khách sạn, là một bãi đỗ xe. Bởi vì là ở ngoại thành, bãi đỗ xe tương đối loạn, có xe tải, xe con, có xe máy, cả xe điện. Ở bãi đỗ xe này có hai cây hòe lớn. Âm thanh ầm ầm kia là do mấy người đàn ông đang dùng cưa điện để cưa cây.
Cây kia thật sự rất lớn, một người đàn ông trưởng thành ôm chưa chắc đã hết. Cây lớn như vậy sao lại có thể bỏ đi. Bởi vì là bãi đỗ xe, có rất nhiều người đang ở xung quanh chỉ huy không để cây đổ vào xe.
- --
Sant: Hẹn các bạn ngày mai <3