*thương sát: kiểu cách cục có một con đường thẳng hay một hành lang dài đâm thẳng vào nhà/phòng.
Kim Tử cũng nhỏ giọng nói: “Nhà bọn họ mời chú Lý, chúng tôi chỉ là bám góc áo chú Lý đến coi, xem có thể tìm thấy được gì trong nhà bọn họ không.”
Chú Lý bên kia quả thật rất khoa trương, đi vào trong nhà. Kim Tử đặt túi bắp rang sang một bên, nhanh chóng đi theo vào. Bởi vậy, cả bốn chúng tôi đều lần lượt vào theo. Ngôi biệt thự kia có kết cấu giống nhà Khúc Thiên. Khi tiến vào phòng khách, quả thật phòng khách nhà bọn họ không có rèm. Cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy một con đường phía trước đâm thẳng vào phòng khách, nếu thế này, vào buổi tối có xe qua lại thì chắc chắn đèn xe sẽ soi vào nhà.
Kim Tử nhỏ giọng nói: “Cơ hội hiếm có, chia nhau hành động.”
Sau đó Linh Tử lặng lẽ đi vào bên trong phòng bếp, chị Kim Tử cũng nhẹ nhàng đi lên lầu. Tôi không rõ ràng lắm, xem ra bọn họ hợp tác rất nhiều lần mới ăn ý như vậy.
Khúc Thiên dẫn theo tôi, đứng ở phòng khách nhìn khắp nơi xung quanh. Từ việc trên kệ sách nơi phòng khách nhà họ có rất nhiều đồ cổ, tôi có thể biết nhà họ thực sự có tiền. Trên kệ sách kia, số đồ cổ của nhà họ so với toàn bộ cửa hàng của ba tôi còn nhiều hơn.
Lương Canh để ý thấy chúng tôi tiến vào, cười gật gật đầu, cũng không có ý tứ đuổi chúng tôi ra ngoài. Ngược lại là chú Lý nhìn Khúc Thiên một hồi lâu, sau đó cười cười với Khúc Thiên, không nói lời nào.
Chú Lý dẫn Lương Canh xem phòng khách nói một tràng dài, sau đó lại đi về phòng bếp, cũng nói một tràng dài.
Tôi nôn nóng nhìn về phía bọn họ, lo lắng bọn họ có phát hiện ra Kim Tử Linh Tử không. Lúc này phòng khách chỉ còn lại tôi cùng Khúc Thiên, Khúc Thiên cũng không khách khí mà bắt đầu lục tìm.
“Rốt cuộc mọi người đang tìm gì thế?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Anh ấy không nói gì, tiếp tục tìm. Kim Tử không biết là từ đâu ra, ve vẩy đồ vật trong tay, ý tứ muốn nói hãy lui lại. Sau đó Khúc Thiên kéo tay tôi đi ra bên ngoài. Ra khỏi ngôi nhà, Kim Tử liền nói: “Phải chờ Linh Tử, nó bị kẹt ở trong thư phòng. Có điều là chú Lý ở trong đó, hẳn chú Lý sẽ không hại Linh Tử.”
Khúc Thiên liền chỉ sang ngôi nhà bên kia, nói: “Vào nhà Khúc Thiên chờ đi, như vậy cũng sẽ không bị mọi người nghi ngờ.”
Ba người chúng tôi đi về phía nhà Khúc Thiên, cũng chỉ cách chừng hai mươi mét thôi. Khi Khúc Thiên đang dùng chìa khóa mở cửa, Linh Tử đã chuồn được khỏi ngôi nhà bên kia, đang chạy về phía chúng tôi.
Nhà Khúc Thiên không có người, xem qua ngôi nhà thì ít nhất đã vài ngày không có ai ở. Để cho chắc chắn an toàn, Khúc Thiên liền gọi điện thoại cho mẹ, xác nhận hai vợ chồng bọn họ đi du lịch cùng cơ quan, còn phải hai ngày nữa mới về.
Như vậy chúng tôi yên tâm được một ít.
Đi đến phòng Khúc Thiên, đóng cửa lại, sau đó Kim Tử lấy từ trong túi ra một cuốn sách rất cũ kĩ rách nát, nhỏ giọng nói: “Gia phả Sầm gia.”
Khúc Thiên lập tức nhíu mày: “Không phải các người nói cái này ở chỗ Sầm Vũ Hoa sao?”
“Lần trước là Sầm Vũ Hoa lấy đi, nhưng tại sao lại ở nhà Lương Canh thì bọn tôi không biết mà.” Kim Tử tức giận đáp lời.
Khúc Thiên sờ lên cuốn gia phả kia, tôi ở bên cạnh anh ấy, có thể thấy được hai tay anh ấy đang run rẩy. Linh Tử nói: “Gia phả ở chỗ này chứng tỏ sau những chuyện kia xảy ra hắn đã đi tìm Sầm Vũ Hoa. Ít nhất là ngầm đi tìm.”
- --
Sant: Hẹn mọi người thứ 2 nha <3