Giấc ngủ vừa rồi chẳng ngon gì cả, ta khoanh tay mãi nên cánh tay có chút tê.
“Tiểu thư, hôm nay đặc biệt có món cá sốt cà nhà bếp trình bày rất đẹp mắt ạ. Tiểu thư xem này, nô tỳ sợ canh không hợp khẩu vị người nên đặc biệt trong lúc người ngủ đã hầm một nồi canh sườn rau củ đây ạ!”
“Ừ.”
Trong lúc ta đang dùng bữa tối, bên ngoài có vài tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Cẩn Y quay ra rồi lại vào trong, khẩn trương.
“Tiểu thư, ban nãy Khương… Tướng quân và Vu Công tử đi dạo, Vu Công tử… mua một phần bánh ngọt về cho người, nô tỳ… có nhận không ạ?”
Cẩn Y nhìn ta có chút lo lắng, ắt hẳn là nàng vừa nhớ tới cuộc nói chuyện buổi trưa giữa ta và Khương Hựu Thạc.
Ta khỏi cần nghĩ vẫn biết, có lẽ Vu Tử Ưu cũng không rảnh rang gì mà mua bánh ngọt gửi cho ta đâu.
Mười mươi… là người kia rồi.
Tay đặt đũa xuống đồ gác bằng sứ, ta mới nói.
“Nhận đi!”
“Vâng ạ!”
Sau giờ cơm, ngồi đọc sách thêm một chút, ta lướt nhìn hộp bánh ngọt Cẩn Y đặt ngay ngắn trên bàn trà, rồi chuẩn bị tắm rửa để đi ngủ sớm.
Chỉ là ánh đèn đã tắt bớt rồi, mi mắt ta vẫn trằn trọc chưa ngủ được gì cả.
Ta nhỏm người dậy, nhìn sang phía tấm mành, nơi Cẩn Y nằm thì nàng đã cuộn mình trong chăn yên giấc.
Ta nằm xuống, khẽ trở mình, kéo cái chăn bông mỏng lên, chăm chăm nhìn một góc màn, ngơ ngẩn một mình.
Rốt cuộc…
Ta…
Và…
Khương Hựu Thạc…
Phải như thế nào đây…
Như thế nào…
Mới phải…
“Không tài nào trả lời ngay được!”
Ta bực mình.
Tên kia đúng là không biết chờ đợi.
Ta đã nói gì đâu chứ, chưa gì thì hắn đã đứng dậy đi mất.
Vì hắn tự nhiên mang đồ ăn tới, còn ngồi lại trong phòng, thật không có chút đứng đắn nào.
Hơn nữa, trọng điểm là hắn không thèm nghe ta trả lời, ta chỉ hơi chậm thôi mà, có vậy hắn cũng không đợi được?
Còn dám nói thích ta hả?
Xì!
Lừa đảo!
Ta bực dọc xoay người liên tục…
Phảng phất hương hoa lan ngang mũi, ta hé mắt, nhìn Cẩn Y đang lui cui sửa sang lại bình hoa nhỏ trên bàn.
“Tiểu thư dậy rồi ạ!”
Ta dậy khá trễ, Cẩn Y cũng không gọi vì sợ ta ngủ không đủ giấc. Ăn sáng xong, để đỡ chán ta bèn tranh thủ đi dạo một vòng, tận mai đoàn chúng ta mới rời khỏi Thành Vệ Lưu.
Ba người chúng ta đi từ sáng sớm, trời gần trưa Cận An mới đánh xe về khách điếm.
Cơm trưa hôm nay là do Cận An mang lên, mà sáng giờ, từ lúc ra khỏi phòng mình, ta cũng chẳng thấy bóng dáng hai tên kia đâu cả.
Không biết là đã tìm đến chốn nào náo loạn rồi nữa…
…***…
Vu Tử Ưu chỉ vào hai vò rượu mà hắn cho là ngon nhất, lèo nhèo dặn đi dặn lại chủ tiệm gói ghém thật là kĩ.
Hai bảo bối nhỏ này hắn nhất định phải toàn vẹn đưa tới tay bảo bối lớn Thẩm Quân Nhu.
“Tiểu Thạc, ta xong rồi, huynh mua gì không?”
Khương Hựu Thạc ngồi đợi tại bàn, suốt buổi một ngụm trà cũng không thèm động vào, khiến tên tiểu nhị mang ấm trà ra không khỏi sốt ruột.
Ông chủ mà thấy cảnh này là hắn toi ngay, không biết hắn đã làm trái ý vị khách này ở điểm nào.
Cuối cùng Khương Hựu Thạc cũng chịu chớp mắt một cái, đáp nhẹ bẫng.
“Không!”
“Vậy còn chờ gì nữa, huynh mau về chuẩn bị cơm trưa đi!”. Vu Tử Ưu ôm hai vò rượu vào lòng, hất đầu hối thúc.
“Không cần!”
Chẳng ngờ Khương Hựu Thạc lần hai bất ngờ phủ nhận, Vu Tử Ưu tròn mắt kinh ngạc.
“Cái gì? K…h… ông? Không là sao?”
Rõ ràng hôm qua Tiểu Thạc còn bảo sẽ mang bữa trưa cho Tẫn Linh, tiện thể sẽ trò chuyện với nàng. Vu Tử Ưu thân là một bằng hữu cực kỳ biết điều nên hắn đã tự giác đi ăn mì gà một mình rồi mà?
Thế quái nào?
Quái nào nam nữ chính thoại bản này lại xảy ra chuyện gì khó hiểu nữa chứ hả?
Vu Tử Ưu ôm hai vò rượu, ngưa ngứa da đầu nhưng không gãi được.
Khương Hựu Thạc nhận thấy không còn việc gì ở lại quán rượu nữa, đứng dậy đi thẳng ra cửa, Vu Tử Ưu cuống quýt theo đằng sau.
“Hai người lại làm sao rồi?”
“Không sao.”
“Nói dối! Huynh đừng hòng qua mặt ta!”
Khương Hựu Thạc im lặng không nói nữa, mặc cho Vu Tử Ưu rượt mãi không thôi. Dù gì bây giờ hắn cũng chẳng có tâm trạng nghe ai đó chỉ bảo, kể cả Vu Tử Ưu.
“Giấu cái gì? Hôm qua Tẫn Linh đuổi huynh hả?”
“…”
“Hay là huynh nêm nếm quá tay món nào?”
“…”
“Hay là… huynh…”
“Ngũ ca! Đi đâu đây?”
Bỗng trước mặt hai bọn họ xuất hiện một cô nương dong dỏng cao, cất giọng hào sảng nói.
“Muội đi đâu vậy?”. Khương Hựu Thạc dừng lại, trên vẻ mặt là sự bất ngờ.
Vu Tử Ưu vụt lên trên, ánh mắt trở nên dò xét nhìn cô nhóc.
“Ai đây hả? Không trả lời câu hỏi của ta mà nói chuyện với người khác hả?”
“Tử Ưu ca, không nhận ra ta sao?”. Cô nương kia nghiêng nghiêng đầu, mắt dán chằm chằm vào vò rượu hoa đào trong tay Vu Tử Ưu.
Hắn lật đật ôm chặt chúng hơn.
“Tiểu Thạc, ai đây?”
Bấy giờ Khương Hựu Thạc mới giãn mày, quay qua giải thích.
“Đây là Diêu Phù Dung, huynh quên rồi à?”
“Diêu Phù… Dung???”. Vu Tử Ưu nheo mắt nhìn thật kĩ.
Cuộc đời hắn ấy mà, đi nhiều nơi tự khắc gặp được nhiều người, kết giao càng lại đông, nên nhất thời không nhớ ra vị trước mắt là ai trong số đó.
“Ta là tiểu muội ném tổ ong vào người Tử Ưu ca đây! Không phải huynh còn bảo sẽ trả thù ta đời đời kiếp kiếp bằng tổ ong sao? Nhanh như vậy đã quên mất rồi!”
“Diêu Phù Dung, con nhóc chết tiệt kia! Ta nhớ ra nó rồi!”
Diêu Phù Dung, chính là tiểu muội của Diêu Mộc Liên, cũng chính là tiểu cô nương ngày nào từng đứng ngồi không yên trước cửa phòng sinh, luôn miệng cầu nguyện tỷ tỷ bình an hạ sinh cháu trai.
Nhưng cái tên đó đối với Vu Tử Ưu chỉ là một kí ức kinh hoàng.
Năm xưa, cô nhóc Diêu Phù Dung dùng gậy khều rơi tổ ong vào đầu Vu Tử Ưu đang ngủ ngon bên dưới gốc cây, hại hắn bị ong đốt sưng đầu, phải cạo tóc xức thuốc mấy tháng mới khỏi.
Nhắc lại, Vu Tử Ưu tức càng thêm tức.
Về phần Diêu Phù Dung, nếu nói tỷ tỷ Diêu Mộc Liên tính tình nhu thuận như Thanh Tiêm, thì muội muội là Diêu Phù Dung ngoại trừ họ Diêu ra, tính cách lại trái ngược hoàn toàn.
Diêu Phù Dung thân mang tên một bông hoa mềm mại, nhưng nàng không chỉ như một bông hoa, nàng còn là phiến lá, là thân cây, thậm chí có cả không ít gai góc.
Nàng vừa hoạt bát, vừa năng nổ, lại vừa thừa năng lượng quá mức cần thiết.
Năm Diêu Phù Dung năm tuổi, nàng đã lén trốn ngủ trưa chỉ để ra sân xem Đại ca học đánh võ, còn có quá khứ lẫy lừng năm tám tuổi dám học bắn cung thay Tam ca chỉ vì Tam ca không thích học.
Nói tóm lại, Diêu Phù Dung không hề giống một đóa phù dung nào hết, không hề!
Diêu Phù Dung nghe Vu Tử Ưu hét, nàng bật cười vui vẻ, chắp tay ra sau lưng: “Ha ha ha! Quá khen quá khen!”
“Khen con khỉ!”
“Huynh cẩn thận, rượu hoa đào hiếm lắm, vỡ thì uổng aaaaa!”
…***…
Trời sẩm tối, ta ngồi đọc sách trong phòng mình, đọc được một canh giờ thì ta xoa nhẹ ấn đường, ra dấu cho Cẩn Y cất sách đi, còn mình sang giường nằm.
Sáng mai khởi hành sớm, ta bây giờ nên ngủ mới phải, kẻo lại dậy muộn như hôm nay…