Bên ngoài nàng cẩn thận khoác thêm cho ta một cái áo choàng vừa ấm vừa nhẹ, còn Cận An nhấc hai chiếc rương gỗ đi trước mấy bước.
Ta chầm chậm đi xuống tầng dưới.
Đoàn xe đang kiểm kê các rương đồ đạc, chắc chắn đã đủ người mới lên đường, Cận An chất rương gỗ sau xe, quay về phía trước hạ chiếc ghế bậc ngắn xuống chờ ta bước lên.
Nhưng ta không vội.
Ta nhìn thấy ba con ngựa phía trước xe mình, bỗng lấy làm lạ.
Đại Trì cưỡi ngựa áp cuối rà soát quân số, Khương Hựu Thạc, Vu Tử Ưu, vốn chỉ còn có hai con ngựa thôi mới phải?
Sao giờ lại thừa một con rồi?
Trong lúc ta đang thắc mắc, ngẩng đầu lên, Khương Hựu Thạc vốn đứng phía trước liền quay người bỏ vào trong khách điếm, cứ như thể hắn không hề nhìn thấy ta vậy.
Rõ ràng vừa rồi chúng ta có chạm mắt một cái.
“Này!”. Vu Tử Ưu từ sau lưng ta gọi một tiếng.
Ta quay đầu lại.
“Sao?”
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Vu Tử Ưu đứng tựa người vào thành xe phe phẩy quạt tay, khuôn mặt bày ra sự nghiêm trọng hỏi.
Ta chớp mắt một cái, nén đi tiếng thở dài.
“Chuyện gì là chuyện gì?”
“Cả hai người… đều rất lạ!”
Ta không cần đoán mò, tên Vu Tử Ưu này hẳn là thấy được gì rồi, đánh hơi nhanh thật đấy!
Không lẽ Khương Hựu Thạc kể gì với hắn rồi sao?
Không phải chứ!
Ta lắc đầu, hai tay khẽ siết trong áo choàng, đưa ra một lời phủ nhận.
“Không có gì lạ hết.”
“Vậy tại sao…”
“Tử Ưu ca! Ta dậy muộn rồi, có lỗi quá!”
Ta và Vu Tử Ưu còn đang nói dang dở, một tiểu cô nương từ trong khách điếm đã bước chân sáo tiến tới cắt ngang câu chuyện, đi bên cạnh cô ta là Khương Hựu Thạc.
Hình như… hắn quen người này?
Cô nương này…
Là…
Ta nhận ra người quen cũ.
Tiểu cô nương này không phải chính là người mà ta từng gặp trước phòng sinh của Diêu Mộc Liên đó sao!
Nhưng sao bây giờ cô ta lại có mặt ở đây? Còn đi cùng Khương Hựu Thạc?
Ta nhìn người bên cạnh cô ta, mang tâm thế chờ hắn mở miệng.
Mà Khương Hựu Thạc thì chẳng nói gì, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lẽo như trước mắt hắn là mười tám Triệu Trúc Liên đang xếp thành hàng vậy.
Ta thực muốn hỏi hắn rốt cuộc có còn khả năng nói hay là không quá!
Thấy không khí khá là im lặng, Vu Tử Ưu đành lên tiếng giới thiệu đôi bên, hắn chỉ vào cô nương kia, mắt nghiêng về phía ta. Xin hãy đọc truyện tại + T r 𝗨 m T r u y ệ n﹒𝚅n +
“Tẫn Linh, đây là Diêu Phù Dung, chính là…”
“Muội muội của Mộc Liên tỷ tỷ, ta có biết.”. Ta đáp nhanh.
“Hai người biết nhau từ trước rồi á?”
Rõ ràng Diêu Phù Dung cũng ngờ ngợ nhìn ra, nàng ta khẽ nhếch môi cười.
“Tẫn Linh tỷ, đoạn đường này mong tỷ chiếu cố ta nhiều một chút nhé!”. Nói rồi, Diêu Phù Dung chìa tay ra hướng về phía ta.
Ha!
Cô ta nghĩ ta thích làm thân với người khác lắm nhỉ, thật phiền phức.
Ta ngước mắt sang phía khác, không có ý muốn đáp lại cái bắt tay kia. Khương Hựu Thạc đứng đối diện vẫn điềm tĩnh như vậy, hắn còn không nhìn ta lấy một lần nào.
Bỗng nhiên ta cảm thấy có chút khó chịu, một nỗi khó chịu gì đó không thể giải thích.
Cũng có phần tức giận.
Cẩn Y bèn tiến lại gần: “Tiểu thư, người có phải thấy lạnh rồi không ạ?”
Ta gật nhẹ đầu, quay người bước vào xe trước, để lại ba người bọn họ sau lưng. Đại Trì đã rà soát xong xuôi đâu vào đó, tiến tới báo với Khương Hựu Thạc giờ có thể lên đường.
Vu Tử Ưu khoác tay cho quạt vào túi gấm, miệng cười gượng.
“Ha ha… vị kia có vẻ…”
“Có vẻ không thân thiện cho lắm, phải không Ngũ ca?”. Diêu Phù Dung nghiêng mình huých vào vai Khương Hựu Thạc, hắn không lắc đầu.
“Ừm.”
Đoàn xe lại di chuyển tiếp.
Ba người bọn họ phía trước không ngừng nói chuyện, có đủ mọi thứ trên đời, ồn ào gấp mấy lần Quân Nhu và Thanh Phi cộng lại, ta ngồi phía xa cũng cảm thấy váng đầu, chỉ trách tai ta thật quá tốt thôi.
Cẩn Y nhận lấy lò sưởi con từ ta.
Ta cầm lọ sáp thơm dưỡng da làm từ hoa tươi xoa vào cổ tay, bất giác bỗng nghĩ đến vài chuyện nhỏ nhặt.
Khương Hựu Thạc hắn bắt đầu né tránh ánh mắt ta, nói đúng hơn thì là né tránh ta.
Ta cũng không rõ, vì sao ban nãy hắn cười đùa cùng Diêu Phù Dung từ trong khách điếm đi ra, ta lại thấy không vừa mắt.
Và… vào lần hắn đưa cơm trưa, ta đã quá đáng đến nhường nào.
Đối với hắn, nghiêm trọng thế sao?
Nghiêm trọng đến độ, bây giờ hắn không thèm nhìn mặt ta nữa…
“Này, huynh nhìn đi, có một tổ ong lớn quá!”
“Cẩn thận, đừng chọc phải!”
“Diêu Phù Dung, ta cảnh cáo muội, đừng có giở trò!”
“Ha ha ha! Tử Ưu ca lại sợ rồi! Sợ rồi chứ gì!”
“Nín mau, không được cười!”
Bên ngoài xe ngựa, Vu Tử Ưu hôm nay có người đi cùng đối đáp, bận rộn cũng chẳng thèm chọc ghẹo ta nữa.
Đoàn xe càng gấp gáp hơn…
Thấm thoát chỉ còn có ba ngày nữa là tới kinh thành, chúng ta dừng chân ở một trạm dừng cuối, nghe nói là ý của Vu Tử Ưu và Diêu Phù Dung.
Hai người họ biết hôm nay là ngày hội cầu Phúc, nhất định sẽ có nhiều trò vui nên mới đề nghị ở lại, Khương Hựu Thạc cũng đồng ý, ta không đưa ra ý kiến gì.
Tính đến bây giờ đã là hơn một tuần ta và Khương Hựu Thạc không nói chuyện, dẫu có chạm mặt cũng coi như gió mà lướt qua nhau.
Đến độ nếu không có lời chào của Cẩn Y và Đại Trì xen vào hẳn là người khác sẽ nghĩ giữa hai chúng ta là quan hệ đối nghịch.
Đó là Vu Tử Ưu đứng một bên nhận xét.
Tối đó, ba người họ có kế hoạch ra ngoài dạo phố đêm, Diêu Phù Dung cùng Khương Hựu Thạc và Vu Tử Ưu đến trước cửa phòng ta, gõ gõ.
“Tẫn Linh tỷ!”
Cẩn Y vừa xuống lầu đổ chậu nước rửa mặt, Cận An ở bên ngoài không ngăn được tiếng của Diêu Phù Dung, ta đành mở cửa ra.
“Có chuyện gì sao?”
“Đi thôi!”
Thấy Diêu Phù Dung toang kéo mình khỏi phòng, ta vội giật tay lại, không khỏi ngạc nhiên.
“Ta có hứa sẽ đi đâu sao?”
Diêu Phù Dung nhìn hai người đi cùng, bước tới kéo ta theo, còn nháy mắt một cái.
“Lễ cầu Phúc sắp diễn ra rồi, bỏ lỡ sẽ tiếc lắm đấy!”
Ta cứ thế bị một kẻ lạ lùng lôi ra tới cầu thang, theo sau là Khương Hựu Thạc và Vu Tử Ưu.
Khi bốn người bước ra khỏi khách điếm, trên phố đã thắp đầy đèn lồng hình cá chép vàng, đủ mọi kiểu dáng.
Có đèn cá chép ngậm ngọc, đèn cá chép vây đỏ, vây hoa, đèn cá chép to có, cá chép nhỏ cũng có,… trên tay người qua đường ai cũng cầm một cái, mặt đường như sáng bừng lên.
Ta ngây ra một lúc, đang ngắm nhìn từng thứ một thì tay chạm phải một cành cây.
Ta ngó xuống.
Đó là tay cầm của đèn lồng cá chép nhỏ, tỏa ra màu vàng tươi.
Ta nhìn đến đầu tay cầm, ngẩng lên thì mới biết là Khương Hựu Thạc đang đứng cạnh mình tự lúc nào.
Ta nhìn hắn, lần này hắn cũng vậy.
Rồi ta hiểu ra.
Lồng đèn cá chép nhỏ là của hắn, hắn đang cầm, có lẽ vừa rồi vô ý va phải tay ta mà thôi.
Ta trấn tỉnh quay mặt đi, không hiểu sao tự nhiên có ý nghĩ hắn sẽ mua đèn cho ta nữa…