Mục lục
Hoa Viên Phương Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có khi nào… bị lừa rồi không?”

Ta nhìn Khương Hựu Thạc và Vu Tử Ưu, rồi đi tới gần nói nhỏ.

Phía trước chỗ chúng ta đứng đúng là có một ngôi chùa, nhưng không giống lắm, nó cũ kĩ nhìn như bị bỏ hoang lâu năm. Cổng còn bị cây cối và rong rêu phủ mất chữ, không nhìn ra được gì.

Ba người đứng ái ngại, riêng ta trong lòng nghĩ rằng Vu Kiều Thương còn non nớt, coi chừng đã bị người ta lừa gạt, chỗ này có giống chỗ để bái phật gì đâu chứ. Vu Tử Ưu khỏi cần nói câu gì cũng đủ biết, qua ánh mắt trực tiếp xác nhận ta và hắn có cùng suy nghĩ.

Chẳng đợi ai thắc mắc thêm nữa, Vu Kiều Thương đi lên trước, gượng cười.

“Vào trong... thôi ạ!”

Sau đó, nàng chậm rãi bước qua khỏi cánh cổng, Vu Tử Ưu nhanh chóng theo sau, hỏi muội muội mấy câu gì đó ta nghe không rõ, còn ta và Khương Hựu Thạc cũng tiếp bước hai huynh muội họ Vu.

“Lưu cô nương đang nghĩ Vu muội muội bị lừa sao?”. Khương Hựu Thạc vừa đi vừa hỏi.

“Huynh còn dám tin đây là một ngôi chùa thật sự?”. Ta hỏi ngược lại, nhìn cảnh trước mắt cũng đủ thấy rồi, câu hỏi này còn phải nói ra nữa à.

“Ta không tin, nhưng ta tin muội muội của Tử Ưu không bị ai lừa cả!”

Ta không đáp lời, chỉ nhìn hắn như kẻ dở người, bước chậm hơn nhường hắn đi trước.



“Hắn tới đây rồi chắc?. Ta lầm bầm một mình, đi sau cùng với Cẩn Y, mắt luôn nhìn xung quanh dè chừng, biết đâu chỗ xập xệ này là nơi trú ẩn của mấy loại người không ra gì, vào thời khắc nào đó bất thình lình xông ra tấn công thì sao. Ai mà biết trước được!

Qua khỏi cánh cổng ngôi chùa, ta nghe thấy có tiếng trẻ con, nhìn vào hành lang trước mắt, tổng cộng có sáu đứa nhỏ, đầu trọc lóc, ăn mặc khá rách nát.

Ba đứa một góc đang ê a đọc gì đó ta nghe chẳng thể hiểu, và hai đứa nhỏ hơn thì cặm cụi ngồi viết, đứa nhỏ nhất chỉ biết bò, đang chơi một mình trên một tấm chiếu đã thủng lỗ chỗ mất hết hơn một nửa.

Vu Kiều Thương vừa bước vào, mấy đứa lớn ngẩng lên, ta liền muốn gọi Vu Kiều Thương dừng bước, nhưng bọn chúng không sỗ sàng chạy đến mà chỉ đứng lên tại chỗ, vui mừng nói.

“Tỷ tỷ lại đến thăm chúng ta này!”

Hai đứa nhỏ đang viết nghe có tỷ tỷ đến, vội vàng đứng dậy, cười rạng rỡ cúi đầu chào. Ta và Vu Tử Ưu kẻ đứng trước, người đi sau, ngơ ra tại chỗ bất động, đầu ta liền xoẹt qua một ý nghĩ không thể hợp lý hơn: “Chỗ này... dành cho cô nhi hả?”

Trong lúc đó, Vu Kiều Thương từ từ đi tới, chia đồ ăn cho mấy đứa lớn, bọn chúng rất nghe lời nàng, còn nhường mấy đồ mềm cho đứa em nhỏ nhất, rồi những đứa lớn mới ăn sau.

Vu Kiều Thương cầm thứ mà bọn chúng đang viết lên xem, ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy đó không phải là giấy, mà là một tàu lá rộng. Vu Tử Ưu cũng lại gần muội muội. Mình Khương Hựu Thạc bước tới chỗ đứa nhỏ đang bò, ngồi xuống đưa đồ chơi cho nó.

“Gì đây?”

Ta phân vân một hồi, cuối cùng chọn đi theo Vu Kiều Thương và Vu Tử Ưu xem trước, vì đứa bé bên kia nãy giờ bò tới lui dưới đất, lỡ nó chạm phải y phục của ta, sẽ bị bẩn, cứ để nó cùng với Khương Hựu Thạc đi đã.

Trên một cái bàn cũ đóng bằng khúc cây mảnh kém chắc chắn, có ba cây bút nhỏ, nhưng hai cây chỉ có thân mà không có đầu lông, mực thì được đựng trong một cái bát bị sứt vành, kì lạ là nó có màu tím sẫm, bên trong còn lợn cợn mấy hạt gì đó nữa.

“Cái này... là mực?”. Ta nói xong, một đứa cầm bút ngưng chấm vào cái bát, đứng dậy chỉ tay.

“Vâng ạ, chúng được giã ra từ trái dại bên kia rào ạ!”

"Hơ..."

Chúng nó phải dùng cả trái dại để làm mực, lá làm giấy, chẳng trách hôm nay Vu Kiều Thương đem nhiều đồ theo đến vậy, ra là dành cho bọn chúng dùng.

Nhưng nơi đồng không mông quạnh thế này, tận sáu đứa trẻ làm sao sinh sống được, có phải là bị phụ mẫu bỏ rơi không vậy?

“Tỷ mang giấy... và mực đến rồi, mấy đứa không được... tiết kiệm nữa, cứ lấy... mà dùng, chỗ này... toàn là giấy cũ cả thôi!”



Thị nữ của Vu Kiều Thương đem đồ lên, cẩn thận bày ra trước mặt mấy đứa nhỏ đang nhìn đứa lớn nhất, lời của Vu Kiều Thương là nói dối, đống giấy này đều là đồ mới có chỗ nào giống với giấy cũ đâu, thì mấy đứa nhỏ đồng thanh.

“Đa tạ tỷ tỷ!”

Bọn chúng gom hai tàu lá lại, dùng dây làm bằng vỏ cây phơi khô cột chặt đem vào trong, bây giờ ta mới hiểu tại sao chúng phải ngồi bên ngoài học chữ, chính là vì, bên trong không có chút ánh sáng nào, trời đã sắp chiều rồi mà một cây nến cũng chưa được thắp.

Vu Kiều Thương hình như dặn dò thêm cái gì, thị nữ của nàng mang một cái hộp cỡ vừa trao cho đứa lớn, nó mở ra thì rất vui, vội vàng mang thẳng vào trong, lát sau chúng ta đã thấy le lói một ánh nến, hai ánh nến,... nó thắp lên bốn cái, để ở bốn góc. Hai thị nữ của Vu Kiều Thương cũng theo vào bên trong, treo trên cao mấy cái đèn lồng nhỏ.

Chuẩn bị xong xuôi, Vu Kiều Thương ngồi xuống trông chừng tụi nhỏ học, tác giả thoại bản kính nghiệp như Vu Tử Ưu ngứa mắt vì chữ viết xiêu vẹo của chúng, cũng bắt đầu cầm cây bút lên hướng dẫn lại từ đầu.

Ta phút chốc lại biến thành người thừa bên này.

"Nào!"

Ở bên kia, Khương Hựu Thạc nãy giờ vẫn chơi đùa với đứa bé. Ta nhấc chân đi qua đó, định bụng đứng xem một lúc, nhìn nó nhỏ xíu mà tự mình tập bò cũng vững lắm.

Ai ngờ bước lại không lâu thì nó ré lên một tiếng làm ta giật cả mình: “Gì... gì vậy?”

Đứa lớn nghe tiếng em khóc, vội vàng đứng dậy, vừa bế xốc lên gọn gàng vừa dỗ dành, sau đó nó nói.

“Đệ đệ buồn ngủ rồi ạ!”

Đúng là trẻ con, chỉ việc ăn no rồi ngủ!

Đứa lớn nhất ôm đệ đệ trong lòng, bắt đầu hát ru, giọng nó ríu lại nghe hơi chua chát, mà đứa bé sớm đã tự ngậm lấy tay vào giấc ngủ ngon lành, cũng hay thật.

"Để cho ta!"

Đứa lớn đang ôm em thì Khương Hựu Thạc tới muốn đỡ lấy, bên kia đám trẻ thấy... hình như là huynh trưởng hả... thấy huynh trưởng đang ru đệ đệ ngủ thì không đứa nào dám ăn tiếp, ngồi nhìn mấy món ngon trước mắt mà thèm rỏ dãi.

Có lẽ là không nỡ để mấy đứa em bị đói, đứa lớn cuối cùng cẩn thận trao đệ đệ cho Khương Hựu Thạc, quay lại bàn để chia đồ ăn.



Ta nhìn Khương Hựu Thạc, xem hắn xem, khi không đang rảnh tay không muốn lại xung phong đi giữ trẻ, chẳng thể hiểu nổi. Khương Hựu Thạc bận dỗ nó ngủ, ta bước tới tấm manh phủi sạch một lượt rồi ngồi xuống, xoa đấm cái chân yếu ớt của mình.

"Lưu cô nương, có khăn tay không?"

"Hả?"

"Khăn tay, có mang theo không?"

"Có, có việc gì sao?"

"Tiểu đệ..."

Ta nghe Khương Hựu Thạc nói, bèn nghiêng đầu qua, đứa nhỏ này nết ngủ xấu thật, mới nhắm mắt có một chút, nước dãi đã chảy bung bét ra ngoài, trông có bẩn không chứ!

Ta gọi Cẩn Y lại đưa khăn tay cho hắn, quên mất Khương Hựu Thạc hai tay đang bận ôm nó, thế là ta phải dùng chính khăn và tay của mình, nhích người qua lau giùm nó luôn. Khương Hựu Thạc bế nó gật gù.

"Chắc là đang mọc răng!"

Lau lần một xong, vừa quay đi nghỉ tay đã phải lau thêm lần hai, không biết nó mơ thấy gì mà nước dãi chảy tèm lem thế không biết.

"Này... ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK