Mục lục
Hoa Viên Phương Bắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng hoảng, ta không đi đâu cả!"

Cánh tay phải của ta vẫn được người kia giữ chặt, thêm một lớp vải đen quấn tạm bàn tay tránh nước mưa đổ xuống.

"Ngươi... là ai?"

"Là ta, Khương Hựu Thạc!"

Nói xong, người kia một tay vịn kẽ đá, thả người xuống như ta, tay choàng qua áp cả người ta vào người hắn.

"Ngươi... làm gì vậy?"

"Chỉ có thể cùng rơi xuống nước, cô nương thả tay đi!"

Ta nhìn hắn một cái, chớp mắt đã bị người ta ôm trọn vào lòng, dòng nước lạnh bao quanh mình, đều rơi xuống sông cả rồi.

Miệng mũi ta đầy nước, có che chắn thế nào cũng không được. Sát bên cạnh là Khương Hựu Thạc, tóc mai bị ướt buông rũ xuống trán, một tay giữ ta, một tay khó nhọc bơi vào bờ.

Giờ mới nhận ra, cánh tay phải của ta rất tự nhiên mà quàng qua cổ Khương Hựu Thạc, cả người và đầu tóc đều ướt sũng như chuột lột. Trong làn mưa, Khương Hựu Thạc không ngừng nhắc.

"Sắp vào bờ rồi, cố chịu một chút!"

Ta lạnh cóng, run lẩy bẩy, chắc hẳn đã cản trở hắn bơi vào bờ rất nhiều, nhưng Khương Hựu Thạc không cảm thấy phiền. Nước sông đã lạnh còn gặp mưa to, ta thấy rõ môi hắn tím tái lên hết.

Vất vả vào được bờ, Khương Hựu Thạc dìu ta đến một bóng cây ngồi xuống, rồi chạy lên cầu lấy gì đó. Ta ngồi co ro trong góc, nhìn bàn tay đầy vết bầm tím bầm đỏ, đọng máu rỉ ra ban nãy, vừa run vừa sợ, nhưng không còn khóc nữa. Khi Khương Hựu Thạc quay lại, thì ra hắn có mang theo ô, còn đưa cho ta một cái áo choàng màu tối khoác lên người.

"Đi được không?"



Ta gật gật, đứng dậy hai tay lạnh ngắt run run chưa cột lại được cổ áo, Khương Hựu Thạc đưa ô cho ta, rồi dễ dàng thắt xong một cái nút. Tay trái ta cầm ô giơ lên nhưng vì thấp hơn nên ô đụng phải đầu hắn. Khương Hựu Thạc phì cười, giật nhẹ cái ô lại, che cho cả hai.

Hai người lướt thướt dưới mưa, ta lạnh quá nên bước đi không nổi, cứ chậm rì rì, hai tay che miệng thở ra cả khói trắng. Sau đó cả hai cũng không nói gì cả cứ đi thẳng ra bên ngoài, tìm Cẩn Y và Cận An. Bọn họ thấy thế cũng đi theo ta, nhưng không một ai lên đưa ô cho ta hết, cứ để Khương Hựu Thạc đi bên cạnh che cho.

Dọc đường tình cờ gặp một cung nữ trong tẩm cung Hoàng hậu, quen biết với mẫu thân, nhận ra ta liền dẫn chúng ta tới một căn phòng, cho mượn một bộ y phục sạch để thay. Cung nữ đưa thêm khăn, thả than vào lò sưởi dưới sàn, nhẹ nhàng hỏi.

"Lưu Tiểu thư làm sao mà ướt như thế?"

"Ta... bất cẩn... ngã xuống nước thôi!". Ta ấp úng trả lời. Lò than thêm xong, cháy bùng lên rất ấm, Cẩn Y kéo ghế ta lại gần một chút, tỉ mỉ lau tóc cho ta. Cung nữ đứng dậy, mang một cái khay đựng khăn đi ra ngoài.

"Lưu Tiểu thư ở đây lau khô tóc đã, ta đi đưa đồ cho Khương Tướng quân!"

"Khương Tướng quân?". Ta ngỡ ngàng, Khương Tướng quân ở đây không phải là Khương Hựu Thạc đó chứ.

"Vừa rồi Khương Tướng quân cũng bị ướt mưa, đang ngồi chờ bên ngoài!"

"..."

Ta ngồi ngẩng ra, quên mất hắn phải có thân phận thế nào mới tự do đi tới lui trong cung, ngàn vạn lần ta chưa nghĩ tới lại là Tướng quân, đến cung nữ trong cung Hoàng hậu cũng biết.

Cẩn Y gỡ mảnh vải trên tay ta ra, làm sạch vết máu, rồi bôi một lọ thuốc mà nàng đem bên mình, dùng vải sạch băng lại gọn gàng. Ta cũng thay đồ xong rồi, ngoài trời mưa còn chưa tạnh, buổi tiệc ngắm hoa kia coi như kết thúc, bây giờ có lẽ Quân Nhu và Thanh Phi đang chờ ta.

Ta gọi Cẩn Y, rồi cầm cái áo choàng đã ráo xếp gọn bước ra ngoài, chạm phải Khương Hựu Thạc và cả Khúc Phong đang ngồi uống trà.

"Khúc Tướng quân, Khương... Tướng quân..."

"Lưu cô nương...". Khương Hựu Thạc nhìn ta định hỏi gì đó, nhưng sợ bầu không khí trở nên kì quái, ta đặt cái áo choàng của Khương Hựu Thạc cho mượn xuống, xin phép đi luôn.

"Cảm ơn Khương Tướng quân, ta... về đây!!!"

Đột nhiên Khương Hựu Thạc đứng dậy, cầm lấy bàn tay phải của ta bị thương ban nãy, hỏi.

"Tay đã thoa thuốc chưa?"

"..."

Ta đứng ngây ra tại chỗ, chỉ nhìn tay mình, không dám nhìn thẳng.

Bộp bộp bộp

Khúc Phong ngồi một bên tự nhiên vỗ lưng, húng hắng ho: "Thanh Phi nhờ ta tìm giúp Lưu cô nương, sợ đi lạc, không ngờ Lưu cô nương đang ở đây, ta phải về báo với muội ấy một tiếng!". Rồi cứ như thế bước thẳng ra ngoài.



Khương Hựu Thạc cũng cảm thấy không đúng, nên bỏ tay ta ra: "Xin lỗi, ta thất lễ quá!"

"Ta đi trước đây, cảm ơn Khương Tướng quân!"

Ta cười gượng, kéo tay Cẩn Y đi cùng. Nàng mở một cái ô ra, toan che cho ta đi ra sân, thì Khương Hựu Thạc gọi lại.

"Lưu cô nương, lấy ô của ta đi!"

Ta e ngại, đã có rồi còn lấy của người ta làm gì, nhưng Cẩn Y lại nhanh nhảu tới nhận lấy.

"Đa tạ Khương Tướng quân!"

Rồi còn tự động mở ra che cho ta, cái ô kia thì đưa cho Cận An nãy giờ ngoài cửa cầm một mình. Ta khó xử bèn gật đầu hướng về Khương Hựu Thạc rồi quay đi thật nhanh.

"Sao ngươi lại nhận ô chứ?"

"Tiểu thư, nô tỳ thấy ô này lớn hơn, che chắn tốt hơn ô chúng ta, mượn xong thì đem trả thôi ạ!"

"Ngươi biết người ta ở đâu mà trả lại?"

"Nô tỳ... nô tỳ lại làm sai nữa rồi, xin lỗi Tiểu thư!"

Ta thở dài, không nhiều lời nữa, nhanh chóng đi đến chỗ xe ngựa đang đợi. Bước lên xe trước sự ngạc nhiên của Quân Nhu và Thanh Phi.

"Tẫn Linh, lúc đi ta nhớ ngươi mặc y phục đẹp lắm mà!"

"Tẫn Linh tỷ tỷ, sao tóc tỷ tỷ ướt hết vậy?"

"Ta... về đi rồi nói!". Ta nói nhỏ, dù sao vẫn còn trong cung, không tiện lắm.

Nhưng Quân Nhu lại gặng hỏi tiếp: "Ngươi đi cùng với Uyển Tâm, con nhỏ đó làm gì rồi phải không?"

"Thập công chúa? Thập công chúa làm tỷ ra nông nổi này?"

Hai người bọn họ nhìn ta chăm chăm, làm ta quên mất phải giấu cái tay bị thương đi dưới ống tay áo. Quân Nhu chụp lấy, tức giận nói.

"Đưa ta xem, bị gì vậy hả?"

"Tẫn Linh tỷ tỷ, tay sao lại băng bó thế này?". Thanh Phi cũng bỏ túi bánh kẹo xuống, nhíu mày nhìn mấy vết bầm trên tay ta.

"Về nhà rồi nói mà!"



"Nói ngay đi, sợ gì mà không dám nói?". Quân Nhu trở nên quá khích, nắm chặt cánh tay ta, muốn vặn tới nơi thì ta kịp rút lại.

"Tên Khúc Phong kia dám nói tỷ tỷ vẫn ổn, về rồi xem ta cho hắn một bài học!"

"Bình tĩnh, hai người bình tĩnh đi cho ta nhờ! Thanh Phi, Khúc Phong không có lỗi gì hết, đừng biến ta thành kẻ đốt nhà của muội, được không?"

"Vậy ai làm ngươi ra thế này, không nói ta quay lại tìm Uyển Tâm kia hỏi cho ra lẽ đấy, ta không đùa đâu!"

"Muội cũng sẽ đi tìm cô ta!"

Hết nói nổi, ta day trán, thừa nhận: "Đúng là cô ta!"

"Ta biết ngay mà! Quay lại! Quay lại đó cho ta!". Quân Nhu gào lên, định nhảy ra khỏi xe, làm ta cũng sợ theo.

"Quân Nhu, bình tĩnh một chút đi! Thanh Phi kéo Quân Nhu lại mau!"

Thanh Phi theo phe ta ấn Quân Nhu ngồi xuống ghế, ta lấy một cái bánh, nhét vào miệng cho cô nàng bớt chửi bới. Thanh Phi hừ một tiếng, nói.

"Rốt cuộc Thập công chúa kia làm gì tỷ vậy?"

Cái này thật sự khó giải thích, dù sao cô ta cũng đâu có đẩy ta xuống nước đâu, nên ta ngập ngừng mãi.

"Cái này... cái này... cũng..."

"Nói rõ ràng đi, ngập ngừng gì mà lâu thế!". Quân Nhu cáu kỉnh đã ăn xong cái bánh.

"Quân Nhu tỷ tỷ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK