"Cô nương, đến đây là đúng chỗ rồi đấy, tiệm của chúng tôi là lớn nhất khu này, không mẫu nào không có cả, đây ha, cô nương từ từ mà chọn nhé!"
Vừa bước vào đã nhận được cách chào mời niềm nở, nhưng trông vẻ mặt chủ tiệm hình như không vui, mà cửa tiệm rộng thế này cũng chẳng đông đúc mấy.
Ta hiếu kì hỏi.
"Chủ tiệm, ngươi nói tiệm này lớn nhất sao, ta thấy khách cũng đâu có nhiều lắm!"
Ông chủ đi lại gần, Cận An định chắn lại, ta lắc đầu muốn hắn biết chưa cần thiết.
"Cô nương có mắt nhìn thật tinh tường, quả thật gần đây tiệm chúng tôi không còn đông như trước nữa, cũng là do,
Hầy,
Hai tháng trước, trên phố xuất hiện mấy kẻ bày hàng trang sức, nói là làm bằng ngọc thô quý hiếm gì đấy, giá lại rẻ hơn trang sức bằng vàng bằng bạc,
Kiểu dáng bọn chúng bán nhìn rất lạ, nhưng mỗi kiểu chỉ làm có một hai bộ, thế là mọi cô nương ai nấy tranh nhau mua, ai cũng muốn có hết,
Cô nương không biết đâu, hầu như ngày nào chúng cũng có mẫu mới, thợ kim hoàn của chúng tôi không đọ sức với chúng nổi,
Cuối cùng chỉ đành chịu khốn cảnh, không có khách, không còn đủ ngân lượng thuê thợ nữa, so với người khác, tiệm chúng tôi còn trụ đến được hôm nay cũng là một kì tích rồi,
Hu hu hu hu hu,
Cô nương chọn một món gì đi, tôi hứa sẽ giảm giá cho..."
Ông chủ vừa nói vừa lấy khăn mà hạ nhân đưa lau mặt, để ý kĩ cả cửa tiệm cũng chỉ còn có hai người.
Tuy nhiên, ta không phải là loại người dễ mềm lòng thích cứu người, ngươi nói mua là ta mua đâu, cũng phải xem qua một lượt đã rồi mới tính.
Nhìn chung toàn bộ trang sức ở chỗ này không tệ, những cái đắt nhất ta thấy cũng rất được, cuối cùng lấy một bộ cài tóc ngọc màu trắng xanh, một cái nhẫn vàng và thêm một chiếc vòng mua cho Cẩn Y, nếu Cận An mà chịu đeo ta cũng sẽ tặng hắn một cái.
Tất cả đều là tiền tiêu vặt của ta, phụ thân không dặn gì nhưng ta từ lâu cũng không thoải mái khi dùng danh xưng của người mua đồ như hồi nhỏ chút nào.
"Cô nương vừa đẹp người lại đẹp tính cách, sau này công tử nào có vinh dự được nắm tay cùng cô nương đi đến bến bờ hạnh phúc chắc chắn sẽ là một người vừa dũng cảm lại tuấn tú! Cô nương, cô nương khi nào cần đồ nhớ ghé tiệm chúng ta nhé! Giảm giá, giảm giá dành riêng cho cô nương!"
"Ông chủ, ông chủ không hỏi quý danh của cô nương kia, làm sao nhớ người ta mà giảm giá ạ!"
"Tên ngốc, mỹ nhân từng gặp qua sao lại dám quên hả, nhớ cho kĩ, cô ấy mà tới lần nữa, phải tiếp đón theo nghi thức trịnh trọng đó, nhớ chưa?"
Ba người chúng ta sau khi thanh toán xong, nghe ông chủ vừa gào khóc vừa cảm ơn, buồn nôn quá bèn đi thật nhanh, mấy bước đã có mặt ngoài con phố dập dìu người qua lại.
"Đi mau, hắn ta ồn chết mất, sao lại có kẻ lắm mồm thế nhỉ?"
Ta đi tiếp, ông chủ tiệm kia nói đúng, có rất nhiều người bán trang sức bằng ngọc ngay trên đường. Ta cũng tò mò, rốt cuộc là loại ngọc gì mà mọi người lại đổ xô tranh nhau mua như vậy.
Ta chọn một gian vắng nhất, tiến vào xem thử.
"Cô nương, đây là mẫu mới của hàng chúng tôi, mỗi mẫu chỉ có một hai chiếc, vì vậy nếu cô nương thích thì nhanh tay lấy nhé!"
Toàn bộ gian hàng này chỉ có khoảng chục vòng tay, sáu cây trâm, và vài chiếc nhẫn ngọc, ta cầm một cái vòng lên xoay một vòng xem qua, phát hiện có vết nứt, vết này tuy không lớn nhưng trên vòng có đến khoảng chục vết nứt, về sau nhất định ảnh hưởng đến màu sắc, khi rơi sẽ dễ vỡ hơn.
"Chiếc này bao nhiêu?"
"Cô nương, chỉ hai mươi xu!"
"Hai mươi xu cho một chiếc vòng ngọc?"
"Cô nương, đây đều là ngọc Hoành Điền thô từ núi Hựu Xương, bị vỡ thành những mảnh, chúng tôi chỉ việc lên núi đem về chế tác, nên tính chút tiền công thôi!"
"Ngọc Hoành Điền?". Ta đã từng thấy qua trong phủ Tứ công chúa rồi, cầm chiếc vòng kia soi lần nữa, xác nhận đây chắc chắn không phải là ngọc Hoành Điền.
"Ông chủ, vòng ta đặt ban nãy có chưa?"
"Có rồi đây, Tiểu thư, mười chiếc vòng ngọc, một trăm năm mươi xu!"
Một cô nương khác vừa tới, thông qua y phục, cách nói chuyện, ta đoán cô ta chắc cũng là nhà có của cải, có điều phối màu hơi ghê rợn.
Trên tóc đủ loại trâm đủ màu sắc, vòng vàng đeo đầy người, thân hồng y màu đậm không tả nổi, đúng là một sự kết hợp chẳng ra làm sao, chắc chỉ đội thêm một chiếc khăn trùm đầu nữa là có thể xuất giá rồi!
Thấy cô ta sắp thanh toán, ta nói nhỏ cho Cẩn Y nghe.
"Ngọc tệ như thế còn mua hẳn mười chiếc."
Ai ngờ tai cô ta cũng thính, nghe xong, tay cầm túi tiền khựng lại, mắt liếc sang ta, khoanh tay bĩu môi khinh khỉnh.
"Cô thì biết gì mà nói, chẳng phải cũng đứng đây chọn đó sao? A! Hay là... sợ ta mua hết rồi không tới lượt mình nên cố ý nói nhảm!"
"Cô...". Cẩn Y xắn áo lên tính cho cô ta một trận đã bị ta ngăn lại, ta không thèm nhìn, biết thế đã để cô ta tiêu hết tiền cho đám ngọc kém chất lượng rồi nói.
"Ta đâu có mua!"
"Cô đang nói dối, cô đứng xem hàng cả buổi mà không mua à, không có tiền đúng chứ?". Nhìn vẻ mặt tự cao của ả, Cẩn Y bên cạnh thực sự ngứa tay lắm rồi, còn dám nói ta không có tiền, đây mà là kinh thành, thử xem ai là người chịu thiệt.
"Ta không mua, bởi vì ngọc này, không phải là Hoành Điền thật!"
Đám người xung quanh nghe xong, vài người đã đến hàng chúng ta đứng, xì xầm bàn tán, mỗi lúc một đông.
Cẩn Y nhìn Cận An đằng xa, nói khẽ.
"Tiểu thư, Cận An nói ở đây đông quá, cận vệ không trông thấy người rõ, chúng ta đi thôi, mặc kệ ả!"
"Ngươi nói không phải thật, vậy chứng cứ đâu?"
Chúng ta bị cô ả giơ hai tay chắn đường, không thể di chuyển nữa. Đám người xung quanh cũng náo nhiệt lên nhao nhao đòi bằng chứng.
Ta biết không thể nói rằng mình đã thấy qua ngọc Hoành Điền thật tại phủ công chúa, có nói thì đám đông chưa chắc đã tin, xa hơn thì bại lộ chuyến tuần tra của phụ thân đến Giang Tịnh, sẽ rất khó xử cho nhiều bên, nhưng cũng phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng.
"Ta từng thấy qua ngọc Hoành Điền, nhìn độ trong và màu, cả những vết nứt nhỏ này, đây chắc chắn không phải ngọc Hoành Điền, mà chỉ là ngọc Lạp Nham, còn là loại kém chất lượng nhất, bán giá hai mươi xu một chiếc, vẫn lời chán, phải không ông chủ?"
Chủ gian hàng mặt xám xịt, chỉ vào ta hét.
"Cô nói bậy, đây chính là ngọc Hoành Điền, vì khối ngọc gốc không lành lặn nên mới có chút vết nứt, cô không muốn mua thì thôi đi, làm phiền người ta buôn bán, đi đi, đi chỗ khác mà mua, không bán cho cô! Đi đi!"
"Người trông cũng được, nhưng nói chuyện chẳng lọt tai chút nào! Gói lại cho ta!". Xem ra cô ả rất cứng đầu, còn lớn giọng bảo sẽ lấy trước mặt ta. Không đôi co nữa, Cẩn Y đẩy tay ả, hai chúng ta tiếp tục đi.
Một lát sau, Cận An bước đến, báo buổi trưa nay phụ thân muốn ta cùng đến dùng cơm với Thẩm Thượng thư, cho nên chúng ta đã hoãn lại chuyến đi đến nơi bán gốm sứ...