• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt vài ngày liền, Ly Thu cầm lệnh bài trong tay nghênh ngang xuất nhập cung, tới Ly Thu Uyển rồi theo cửa sau lén lút tới gặp Vương Thiếu Lăng.

Hai người ngày ngày mây gió đảo điên, Ly Thu cũng hết lòng hết dạ mà câu dẫn Vương Thiếu Lăng.

Năm đó bị Hoàng Phủ Kỳ cướp đi Ly Thu vốn vẫn là chuyện luôn làm hắn canh cánh trong lòng không quên, lúc này lại được Ly Thu y tự động lao vào vòng tay mình đầy kích thích, nhen lên dục hỏa như lửa đổ thêm dầu, càng chẳng cần nhớ tới thứ gọi là lý trí, đem dục vọng phát tiết lên người y bất chấp nặng nhẹ, lưu lại trên thân thể y vài cái dấu xanh xanh tím tím.

Vết cũ còn chưa mờ lại chồng thêm vết mới, màu sắc đối lập với làn da trắng trẻo của y, rõ ràng dị thường.

Qua bảy ngày, Ly Thu hài lòng nhìn bản thân mình trong gương đồng chi chít những vết, vui vẻ khẽ ngâm nga tắm rửa đổi y phục, đêm nay, Hoàng thượng sẽ hồi cung.

Vừa vào tẩm cung, Hoàng Phủ Kỳ vội vàng ôm chặt lấy Ly Thu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc phảng phất hương thơm của y.

“Thu nhi, trẫm nhớ ngươi, ngươi có nhớ trẫm không?” Hoàng Phủ Kỳ khẽ cắn vành tai Ly Thu, vành tai tóc mai dây dưa vấn vít.

Ly Thu không đáp, chỉ lặng lẽ đưa lưng về phía Hoàng Phủ Kỳ mặc cho hắn ôm lấy.

“Thu nhi, ngươi làm sao vậy?” Hoàng Phủ Kỳ tinh tế khẽ hỏi, bàn tay không an phận lại chen vào cổ áo Ly Thu, vuốt ve làn da trắng mềm trước ngực y.

“Hoàng thượng, đừng chạm vào ta..!” Ly Thu bỗng nhiên hét lớn, thanh âm còn mơ hồ có chút run rẩy.

Hoàng Phủ Kỳ bị y đẩy mạnh vô cùng kinh ngạc, vừa toan nổi giận lại vừa lúc nhìn thấy nơi cổ áo xộc xệch của y lộ ra những dấu hôn được ánh nến chiếu rọi đặc biệt chói mắt.

Hoàng Phủ Kỳ ngẩn ra chốc lát, hiểu được ý nghĩa của mấy dấu hôn kia liền lập tức chộp lấy hai vai Ly Thu mắt trợn trừng giận dữ quát “Nói, này là do ai? Mấy ngày trẫm không ở đây ngươi cùng giường với kẻ nào?!”

Ly Thu quỳ sụp xuống, bi thương khẩn nài “Hoàng thượng, người giết ta đi. Thu nhi vô dụng để người ta cường bạo”

“Cái gì!?” Hoàng Phủ Kỳ không tin nổi nhìn chằm chằm người đang quỳ trước mặt mình, hai vai y run run không ngừng lại khiến hắn cảm thấy tiếc thương.

“Thu nhi, ngoan, nói cho trẫm biết là ai? Chuyện là như thế nào?”

Ly Thu nhào vào lòng Hoàng Phủ Kỳ, hệt đứa trẻ chịu oan ức giọng nói ngập kinh hoảng nói “Là Vương Thiếu Lăng”

“Vương Thiếu Lăng? Con trai lão Thừa tướng Vương Thiếu Lăng?”

“Ân” Ly Thu gật gật đầu “Hoàng thượng chắc còn nhớ hắn từng là ân khách của Thu nhi”

Hơi thở Hoàng Phủ Kỳ dần trở nên nặng nề,

Từ khi để Ly Thu lưu lại bên mình, hắn đối với quá khứ của y liền tự lừa mình dối người không muốn nhớ tới, vốn vẫn cho rằng chỉ cần giữ chặt lấy y yêu thương y chiều chuộng y là đủ, chưa từng một lần nhớ lại những chuyện xưa ấy.

Vậy mà chỉ một câu nói này của Ly Thu, lại làm hắn nhớ lại hết thảy.

Vương Thiếu Lăng cũng thế, Lý Tướng quân cũng vậy, còn có kẻ đã thành cát bụi Hoàng Phủ Hùng kia nữa.

Rồi cả những lần phiền muộn với y, trách y, hận y, một lần lại một lần gieo thương tổn lên thân thể y, thậm chí là những mê mang đau lòng của bản thân.

Quá khứ ngược dòng chảy trôi trong tâm trí hắn, bất giác siết chặt lấy Ly Thu làm y thấy đau mà kêu lên thành tiếng.

“Hôm qua ta về Ly Thu Uyển như mọi khi, ngờ đâu trên đường gặp phải hắn, hắn nói đã lâu không gặp ta nên muốn tâm sự, ta liền theo hắn tới trà lâu, sau đó, sau đó liền…” Ly Thu ngừng lời, nhìn thần tình trong mắt Hoàng Phủ Kỳ dần biến đổi, chờ mong phản ứng của hắn.

“Người của trẫm hắn còn dám đụng vào? Định làm phản sao?” Giọng Hoàng Phủ Kỳ trầm thấp dọa người.

“Hắn nói ta vốn phải là người của hắn, hắn nói phụ thân hắn là khai quốc nguyên lão, là lão thần tử..Hoàng thượng…Hoàng thượng cũng không làm gì được hắn…” Ly Thu cúi đầu nhỏ giọng nói thêm.

Hoàng Phủ Kỳ dĩ nhiên biết, Vương Thiếu Lăng trước giờ khinh thường vào triều làm quan, lại giao hảo cùng Hoàng Phủ Hùng, vậy nên ngay từ khi hắn còn là Ninh vương đã khinh khi, coi hắn như cái gai trong mắt, bản thân hắn làm sao có thể thấy Vương Thiếu Lăng thuận mắt, nếu không phải còn nể mặt lão Thừa tướng, năm đó khi diệt trừ Hoàng Phủ Hùng cũng đã sớm đem cả hắn trừ khử một lượt!

Lại nghìn vạn lần không ngờ rằng, kẻ này lại ăn gan báo dám đụng đến Thu nhi của hắn?

Hoàng Phủ Kỳ xoay chuyển tâm tư, nét mặt trở nên dịu dàng, giọng điệu lạnh lùng: “Vương Thiếu Lăng ngươi giỏi lắm, ngươi thực cho rằng ta không làm gì được Vương gia các ngươi sao? Trẫm lại muốn cho ngươi biết thiên hạ này rốt cuộc là của ai.”

Ly Thu phát hiện được sát khí chợt lóe qua trong mắt Hoàng Phủ Kỳ, ở trong lòng hắn trộm nở nụ cười hài lòng.

Chẳng bao lâu sau, khai quốc nguyên lão Vương Thừa tướng một nhà tru di cửu tộc với tội danh thông đồng với địch phản quốc.

Sự việc như thiên lôi làm chấn động cả triều đình, một khai quốc nguyên lão đó, chính là căn cơ của triều đình.

Lại có thể vì tân quân lên ngôi chưa đầy hai năm diệt trừ tận gốc?

Ai nấy trong triều đều cảm thấy bất an, đoán không nổi dụng ý của đương kim Hoàng thượng.

Dần dà lại có tin đồn, nói rằng vì con trai lão Thừa tướng đã từng là khách của con hát được Hoàng thượng sủng ái.

Vậy nên ai cũng tin Hoàng thượng nhất định là vì ghen tuông mà chém cả nhà lão Thừa tướng, đối với Hoàng thượng là phẫn nộ mà không dám nói, còn với Ly Thu đương nhiên cho y là yêu tinh tai họa.

Còn có không ít lão thần tử có giao tình thân thiết với Vương lão Thừa tướng, một bên lệ tuôn lã chã một bên oán giận, “Cả thiên hạ này lại nằm trong tay một nam sủng, thực là nghiệp chướng!”

Trong triều có lẽ chẳng ai so với Lý Ngao tướng quân hết hồn hết vía hơn.

Chuyện khi trước hắn cùng Vương Thiếu Lăng giành giật Ly Thu, ở kinh thành này sớm đã chẳng phải là bí mật gì.

Hiện giờ cả nhà Vương Thiếu Lăng đã gặp họa, chẳng hay bản thân có phải là cái đinh tiếp theo Hoàng thượng muốn nhổ bỏ?

Sâu trong Hoàng cung Ly Thu cũng đã sớm nghe được tin tức, chỉ thấy y nhắm mắt ngã xuống giường nở nụ cười, sau cùng nhịn không được dùng cả hai tay ôm chặt lấy chính mình, cười dài thành tiếng.

Hoàng Phủ Kỳ à Hoàng Phủ Kỳ, không ngờ được có ngày ngươi lại ngang ngược hồ đồ tới vậy, chỉ vì một nam sủng ngươi từng lợi dụng rồi vứt bỏ, lại thực sự hạ chỉ chém cả nhà khai quốc nguyên lão! Cũng thật là tàn nhẫn nhỉ!

Nhưng mà, đây chỉ là khởi đầu thôi, Ly Thu ta muốn ngươi trả giá, không đơn giản chỉ là một lão thần tử cùng những kẻ có tài đó. Ta sẽ trăm phương ngàn kế tìm cách lôi ngươi xuống khỏi cái ngai vàng Hoàng đế kia, ta muốn ngươi nếm mùi đau khổ có được tất cả rồi lại mất đi hết thảy!

————————————

[1] Tru thừa (诛丞): tru là chém, giết; thừa là thừa tướng

From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK