“Sư ca, ngươi ở dưới đó có gặp được hắn không? Hai người có tốt không? Vẫn nắm tay nhau cùng cười chứ?”
Ly Thu ngồi trước mộ phần sư ca y, bàn tay vừa dọn dẹp cỏ dại mọc bừa vừa khẽ thì thầm với tấm bia mộ lạnh lẽo, tựa như sư ca vẫn ở ngay cạnh y, như khi xưa nhẫn nại mỉm cười nghe y nói chuyện.
“Sư ca, hai người rõ ràng yêu nhau như vậy, vì sao lại không thể cùng sống vui vẻ bên nhau?”
“Sư ca, nếu được chọn lại một lần, ngươi liệu có yêu hắn nữa không?”
“Sư ca, hạnh phúc rốt cuộc là thế nào?”
“Sư ca, ta sẽ không khóc đâu.”
“Sư ca, ta thật sự mệt mỏi lắm…”
…
Về lại Hoàng cung, nghe nói Hoàng Phủ Kỳ đang ở chỗ Vân phi, Ly Thu liền đi thẳng tới cung điện của nàng – Trọng Hoa cung.
Mặc dù lúc trước đã từng theo Hoàng Phủ Kỳ tới đó vài lần, nhưng những lần ấy y đều là thân ở mà hồn chẳng ở.
Chưa kể đến cái tính mơ mơ màng màng của y, lần này không có Hoàng Phủ Kỳ đi cùng, quả nhiên y đã lạc đường.
Bất tri bất giác bước chân hướng vào hậu điện, cả căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ thoang thoảng mùi hương sữa.
Thì ra y vào nhầm phòng nhị hoàng tử do Vân phi sở sinh.
Nằm nơi đó là một đứa trẻ còn chưa đầy một tuổi, khuôn mặt be bé đỏ bừng như trái táo trông đáng yêu vô cùng.
Đương lúc ngủ say, cái miệng nhỏ còn mút mút ngón tay.
Kỳ lạ, vì sao trong phòng lại không có người? Đứng giữa căn phòng tĩnh lặng đến dị thường này, Ly Thu cảm giác được một chút kỳ quái.
Kỳ thực, vú nuôi của tiểu hoàng tử bởi vì đói bụng mà đã đến nhà bếp tìm đồ ăn, cũng lại bởi Vân phi không thích nhiều người hầu hạ, sợ làm ồn tới hài tử, cho nên ngoài vú nuôi ra cũng chỉ để một người trong hậu điện chăm sóc hoàng tử.
Mà, cung nữ nọ lại vừa khéo ra ngoài đi vệ sinh, nghĩ đi một chút sẽ lập tức quay lại, dù sao tiểu hoàng tử còn đang ngủ, có lẽ cũng chẳng ai tới nơi này làm gì.
Ly Thu cúi đầu xuống ngắm nhìn tiểu hoàng tử đang ngủ say, nhịn không được liền đưa một ngón tay ra chọc chọc vào khuôn mặt bé tí trắng nõn trước mặt.
Ngũ quan đứa nhỏ thực ra rất giống Văn An, lớn lên chắc cũng sẽ cực kỳ tuấn mỹ như Văn An chăng.
Nghĩ tới đó, trong lòng Ly Thu lại thấy khó chịu, cưới hỏi đàng hoàng, sinh nhi dục nữ [1], cái loại việc này dù sao cũng chỉ nữ nhân mới có thể làm được a!
Hai nam nhân, dù cho có yêu nhau đến thế nào chăng nữa, giữa hai người vẫn cứ là một bức tường dày chắc, vĩnh viễn thấy không được, nhưng phá cũng chẳng xong.
Mặc cho có nỗ lực cách mấy, cũng đều là vô phương gạt bỏ.
Trong thoáng chốc, có chút hận, có chút ghen tị, lại có cả tiếc nuối.
Văn An… nếu ngay lúc này ta tự tay bóp chết hài tử của ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Ngươi từng nói, ta có thể làm tất cả những chuyện ta muốn, có phải ngươi lại lừa ta?
Giả như ta bóp chết hài tử của ngươi cùng Vân phi, ngươi còn có thể bảo vệ ta? Còn có thể nói yêu ta không?
Tình yêu của ngươi, đến cùng có bao nhiêu phần thật lòng, sâu được bao nhiêu, nặng được bao nhiêu?
Ta thực không biết, người từng lợi dụng ta, người từng tự tay ném ta cho kẻ khác,
Từng tiếng yêu luẩn quẩn nơi đầu môi chót lưỡi của người, rốt cuộc là yêu, hay là không yêu?
Bàn tay y vừa mới chạm đến cổ đứa trẻ ngủ trong nôi, ngón trỏ lại bị một bàn tay nhỏ xíu mềm mềm nắm chặt lấy.
Trong lúc ngủ mơ, đứa nhỏ dùng bàn tay không nhét vào trong miệng kia tóm lấy ngón tay y, mặc dù cặp mắt nó vẫn nhắm nghiền ngủ say như trước, nhưng lại phản xạ một cách tự nhiên tóm lấy thứ gì đó nhét vào miệng mút mút.
Ly Thu buồn cười nhìn đứa nhỏ lầm bầm, “Thực là tiểu hài tử tham ăn”, rồi bất đắc dĩ lắc đầu, rút ngón tay ra xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi hậu điện được vài bước, một tiểu thái giám nhìn thấy Ly Thu liền tất tả chạy đến trước mặt y,
“Công tử, Hoàng thượng nghe nói công tử đã hồi cung, đang tìm công tử đấy ạ.”
Ly Thu gật đầu, nhờ có tên tiểu thái giám dẫn đường mới tìm được Hoàng Phủ Kỳ cùng Vân phi đang ngồi ở tiền điện.
“Đi đâu vậy, nghe nói ngươi đã sớm hồi cung, ta cho người đi tìm mãi.” Hoàng Phủ Kỳ thấy Ly Thu tới, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng tiến về phía y.
“Ta đã dặn ngươi phải mặc nhiều một chút, vẫn là không nghe lời ta, bệnh mới khá lên đã lại lộn xộn rồi.” Dứt lời, Hoàng Phủ Kỳ nâng tay giúp y kéo lại cổ áo.
“Hoàng thượng…” Ly Thu hơi chút bối rối hướng mắt nhìn Vân phi.
Chỉ thấy nàng vẫn như trước điềm đạm mà thân thiện nhìn mình, từ người nàng toát ra một loại cảm giác nhân từ bình thản, có lẽ là do đã làm mẫu thân hài tử.
“Không cần để ý đâu, ta chẳng phải đã nói cho ngươi rằng Vân phi biết cả sao, trước mặt nàng cũng không cần phải giấu giếm.” Hoàng Phủ Kỳ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Ly Thu.
Vân phi mỉm cười chẳng nói lời nào, chỉ khi nhìn thấy ánh mắt mê mang của Ly Thu nhìn về phía nàng, mới khẽ gật đầu với y.
“Vậy ái phi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, ít lâu trẫm sẽ lại đến thăm nàng cùng tiểu hoàng tử.” Hoàng Phủ Kỳ cầm lấy áo khoác thái giám dâng lên, mặc vào ổn thỏa cho Ly Thu rồi mới nắm lấy tay y định rời đi.
Vừa đặt bước tới cửa điện, lại thấy vú nuôi của tiểu hoàng tử gào khóc xông thẳng vào.
“Không tốt rồi, không tốt rồi! Hoàng thượng, Nương nương, tiểu hoàng tử chết rồi!!!”
“Cái gì?!” Hoàng Phủ Kỳ kinh ngạc đến ngây cả người, nhìn thẳng vào vú nuôi đang sợ hãi đến run bần bật quỳ gập dưới đất.
Chợt nghe thấy xoảng một tiếng, Vân phi đánh rơi chiếc chén ngọc đang cầm trong tay, bất thình lình lao tới nắm chặt lấy cánh tay vú nuôi đang quỳ hỏi,
“Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói tiểu hoàng tử bị làm sao?” Thanh âm của nàng bất giác cao lên mấy phần, hoàn toàn mất hết ôn nhu bình thản thường ngày.
“Bẩm…bẩm…bẩm Nương nương….Tiểu hoàng tử, tắt… tắt thở rồi….Người…người bị kẻ khác siết chết…”
“Không, ta không tin, ta không tin, hoàng nhi của ta sẽ không…..sẽ không…” Vân phi như điên như dại lảo đảo chạy về hậu điện.
Hoàng Phủ Kỳ cũng kéo lấy tay Ly Thu, đi theo nàng.
Ly Thu bị hắn kéo đến phát đau, y cảm giác được, lúc này trong lòng nam nhân bên cạnh y tràn đầy bất an, sợ hãi, bi thương, còn có cả phẫn nộ.
—————————————-
[1] Sinh nhi dục nữ: dân dã thì là ‘cưới vợ đẻ con’
From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na
Danh Sách Chương: