[Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, nghênh lập Nhị Hoàng tử Hoàng Phủ Kỳ tức vị…]
Di chiếu Tiên hoàng để lại từng từ từng câu tuyên cáo tân quân thiên hạ.
Văn võ bá quan trên Thái Hòa Điện trang trọng đứng thành hàng hai bên, cung kính cúi thấp đầu chờ đợi chủ nhân mới.
Chỉ một người ôm trong lòng tâm trạng hỉ hả, hơi ngẩng cao đầu nhìn lên Hoàng Phủ Kỳ ngồi mãi trên cao, chờ đợi một màn kịch hấp dẫn sắp xảy đến.
“Hoàng huynh?” Hoàng Phủ Kỳ trên đại điện rành rọt cất giọng gọi đến hắn.
Đáy mắt Hoàng Phủ Hùng lập lòe những đắc ý khó che đậy, vậy nhưng vẫn cố tình khiêm nhường dè dặt “Có thần.”
“Hoàng Phủ Hùng ngươi đã biết tội?” Người ngồi trên cao điện khẽ nhếch nụ cười lạnh lẽo, không nhanh không chậm lục vấn.
Đột nhiên Hoàng Phủ Hùng run rẩy cả người, không thể tin nổi giật mình ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt sắc bén tựa hồ ly của Hoàng Phủ Kỳ.
“Thần thực hoảng sợ, chẳng biết đã phạm phải tội gì?”
“Không biết? Để trẫm nhắc cho ngươi nhớ. Dẫn lên đây!”
Đại điện bao trùm thứ không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt, xa xa dần truyền tới một loạt tiếng bước chân vội vàng, một tiểu thái giám quỳ xuống chính giữa đại điện.
“Tấn vương thử nhìn xem đây là ai?”
Hoàng Phủ Hùng nghe vậy quay đầu nhìn về phía người vừa quỳ xuống, không khỏi hít vào một luồng khí lạnh, người nọ đúng là tâm phúc bên người của hắn.
“Y là thiếp thân tiểu thái giám của ngươi?” Hoàng Phủ Kỳ vẫn vậy chậm rãi hỏi, khẩu khí không nóng chẳng lạnh.
“Đúng” Hoàng Phủ Hùng không thể không thừa nhận, trên đại điện này không ai không biết y chính là tiểu thái giám đã theo hắn suốt năm năm trời.
“Vậy làm thế nào mới được đây? Thái giám bên người hoàng huynh lại mật cáo với ta rằng hoàng huynh có ý định mưu phản soán vị, chưa kể còn bắt giam cả nam sủng của trẫm? Xem ra trẫm phải soát phủ mới có thể chứng minh được trong sạch cho hoàng huynh rồi!”
Bất cứ ai trên đại điện lúc này đều biết, suốt mấy ngày này Hoàng Phủ Kỳ gần như lật tung cả kinh thành lên tìm người, nhưng nào ai lường được, đằng sau một con hát nho nhỏ đó, lại ẩn giấu cả một âm mưu soán vị to lớn.
Lúc này đây Hoàng Phủ Hùng mặt xám như tro tàn. Kết quả soát phủ ra sao, hắn đã biết, Hoàng Phủ Kỳ càng hiểu rõ.
Thì ra tất cả đã được tính toán chu toàn, hắn lại cư nhiên ngu xuẩn nhảy thẳng vào cái bẫy được Hoàng Phủ Kỳ cố ý bày ra, trở thành con tốt cho hắn giết gà dọa khỉ gầy dựng hoàng uy củng cố ngôi vị.
Là bản thân đã quá coi thường hoàng đệ này? Là đã quá tin tưởng vào một mảnh tình si của Hoàng Phủ Kỳ với Ly Thu? Hay là Hoàng Phủ Kỳ diễn kịch quá giỏi?
Chưa kể, lại để cho Hoàng Phủ Kỳ sắp xếp một tên thái giám đưa đến bên người hầu hạ suốt năm năm, đã không hề hay biết lại còn coi y như tâm phúc?
Giờ bị hắn thẳng tay ung dung lật đổ, chẳng biết lý do, không biết đã thua vào khi nào ở điểm nào?
Một chuyện nực cười.
Nguyên lai thứ Hoàng Phủ Kỳ muốn, không chỉ là một cái ngôi vị Hoàng đế, mà còn là một long ỷ an ổn lâu dài.
Chẳng được mấy chốc, Đại nội thị vệ phụng mệnh lục soát Tấn vương phủ về tới Đại điện.
Nhanh như vậy, ắt hẳn là đã an bài đầy đủ từ trước rồi.
Có lẽ, khi tất cả còn đang đứng nơi này chờ nghe tuyên đọc chiếu thư, đám thị vệ này đã sẵn sàng hành động ngoài phủ đệ của Đại Hoàng tử.
Bằng không sao có thể trong chớp mắt liền soát ra được tất cả ‘bằng chứng’ cần phải soát?
Một cỗ long bào thêu kim long giương vuốt bay lên tầng tầng mây lành được dâng lên Đại điện.
“Tấn vương ngươi thật to gan! Ngang nhiên tự cất giấu long bào? Có biết đây là tội đại nghịch bất đạo?”
“Dục gia chi tội, hà hoạn vô cùng” [1] Hoàng Phủ Hùng biết tai kiếp lần này khó tránh khỏi, hắn đã thua trận hoàn toàn, hơn nữa còn là bại đến rối tung nát bấy.
Tử sĩ một trăm hai lăm người.
Trong phủ cất giấu kho lớn binh khí.
“Tấn vương, lẽ nào ngươi muốn tạo phản?”
“Hừ” Không cam chịu thì biết làm gì? Giờ chỉ là cá là thịt trên thớt cho người ta mổ xẻ băm vằm.
Cuối cùng lên điện, là người, Ly Thu.
“Hoàng huynh, ngươi còn gì để nói nữa không?” Hoàng Phủ Kỳ cười lạnh, bễ nghễ ngạo thị thần tử dưới chân.
Này mới là hắn chân chính, một kẻ vĩnh viễn không thua cuộc, một kẻ bất chấp thủ đoạn, một kẻ nắm quyền hành sinh sát, bậc đế vương chấp chưởng thiên hạ.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Tiếng hô bái vang vọng khắp điện Thái Hòa, quanh quẩn, lại quẩn quanh, cùng một Ly Thu đang lặng thinh cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất kia, kỳ dị đến đáng sợ.
Kia là Văn An của y sao? Kia là Văn An lấy điểm tâm để dỗ dành y đùa giỡn y sao? Kia là Văn An ân ái ôm y vào lòng ngàn ân vạn sủng đó sao?
Lòng Ly Thu quặn đau, đau như thế, còn hơn cả những vết thương hằn trên da thịt y, còn hơn cả những xâm phạm thô bạo của Hoàng Phủ Hùng trong ngục thất âm u tăm tối.
Đau. Đau quá, đau không thở được, đau đến không còn muốn tỉnh lại nữa.
Dư quang trong mắt Hoàng Phủ Kỳ lướt đến thân hình gầy yếu ngã xuống dưới điện không một tiếng động kia, trong chớp mắt, cảm giác khó chịu dâng trào lên ngực, tay như muốn bắt lấy gì mà nắm chặt lại, các khớp xương nổi gồ xanh trắng.
Nhưng là, chân một tấc cũng không chuyển.
Hết rồi, tất thảy đều nên hạ màn thôi.
“Giải dược cho y dùng chưa?” Là giọng của Hoàng Phủ Kỳ.
“Hoàng thượng an tâm, đã cho y ăn rồi” Đáp lời là thiếp thân tiểu thái giám của Tấn vương.
“Vết thương trên người y thế nào?”
“Hoàng Phủ Hùng tra tấn người cũng thực tàn nhẫn! Mấy ngày rồi thật khổ cho y.”
“Ừ” Hoàng Phủ Kỳ không biết nói gì, chỉ đơn giản đi vài bước đưa tay xoa lên khuôn mặt Ly Thu đang mê man.
“Hoàng thượng…” Tiểu thái giám muốn nói lại thôi nhìn Hoàng Phủ Kỳ, mặt hồng như ráng chiều.
“Hỉ nhi, mấy năm nay thật thiệt thòi cho ngươi, vì trẫm mà mai danh ẩn tích bên hắn nhiều năm như vậy”
“Hỉ nhi không thiệt thòi, là tiểu nhân cam tâm tình nguyện”
“Ngày mai ban thưởng cho ngươi ngàn lượng hoàng kim, ra khỏi cung sống cho tốt”
“Hoàng thượng, Hỉ nhi không muốn xuất cung” Tiểu thái giám cúi đầu nói khẽ.
“Hỉ nhi, trẫm biết, trẫm cũng không muốn vậy. Nhưng cục diện bây giờ, không thể giữ ngươi lại được” Hoàng Phủ Kỳ đứng lên đi tới trước mặt Hỉ nhi.
“Hoàng thượng, Hỉ nhi không cần gì cả, Hỉ nhi muốn chết ở đây. Tiểu nhân từ nhỏ đi theo Hoàng thượng, cả đời cũng không muốn rời xa”
“Hỉ nhi, sao ngươi ngốc vậy?”
“Tiểu nhân cam nguyện” Hỉ nhi ngẩng đầu, mắt ngấn lệ nhìn Hoàng Phủ Kỳ “Trước khi Hỉ nhi chết, có thể bạo gan thỉnh cầu Hoàng thượng một việc được hay không?”
“Ngươi muốn gì? Trẫm nhất định sẽ thỏa mãn ngươi”
“Cầu Hoàng thượng ân sủng tiểu nhân một lần cuối, tuy rằng thân này đã không còn toàn vẹn, nhưng lòng tiểu nhân chưa bao giờ thay đổi, sống là người của Hoàng thượng, chết là ma của Hoàng thượng.”
“Đứa ngốc, thực là đứa nhỏ ngốc” Hoàng Phủ Kỳ thở dài, những năm đó đứa nhỏ này đối với hắn tình ý si mê thế nào chẳng lẽ hắn không biết?
Năm đó cứu y, đối tốt với y, để cho y bầu bạn bên người,
Rồi sau đó, y tình nguyện đề xuất tịnh thân nhập cung, được Hoàng Phủ kỳ bí mật an bài đưa vào Tấn vương phủ, trở thành thiếp thân thái giám cho Hoàng Phủ Hùng.
Bày bố toan tính trọn năm năm, chỉ vì một màn kịch ngày hôm nay.
——————————
[1] Dục gia chi tội, hà hoạn vô cùng: đã muốn đổ tội cho người khác, thì bao nhiêu tai họa cho vừa
From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na
Danh Sách Chương: