• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Phủ Kỳ rời đi được ba ngày, Ly Thu Uyển liền đón một vị khách không mời.

“Thu Quan Nhi, Tấn vương thỉnh ngài đêm nay qua phủ gặp mặt.”

Thiếp mời đưa tới trước mắt Ly Thu, từng chữ mạ vàng chói lọi, hiện rõ quý khí chủ nhân.

Ly Thu mắt nhìn thiếp mời, miễn cưỡng nói “Hôm nay thân thể ta không được thoải mái, để ngày khác đi vậy.”

Y không hiểu vì sao mình lại không muốn sống nữa mà nói lời cự tuyệt, đây chẳng phải là tác phong của y, huống gì đối phương lại là Tấn vương Hoàng Phủ Hùng?

Tên sai vặt chăm chú nhìn Ly Thu, trong mắt lộ vẻ không hài lòng lại vẫn bình tĩnh nói “Tiểu nhân đã biết, sẽ trở về bẩm báo lại, đã làm phiền rồi.”

Nhìn người nọ rời đi, lòng Ly Thu mơ hồ cảm giác được một hồi phong ba bão tố sắp ập đến.

Văn An, nhanh trở về đi! E rằng ta chống cự không được bao lâu nữa rồi.

Thiếp mời ba ngày liên tục đưa tới, y khước từ đủ ba ngày.

Ly Thu cũng không ngờ rằng vị Tấn vương cao cao tại thượng không ai bì kịp nọ lại có thể kiên nhẫn tới vậy.

Chính là như sở liệu của Ly Thu, sau lần thứ ba nhận được lời cự tuyệt, nhẫn nại của Hoàng Phủ Hùng đã đến cực hạn.

“Ly Thu, ta nể mặt ngươi lại không biết xấu hổ, ngươi cho rằng có Hoàng Phủ Kỳ bảo vệ thì ngươi có thể ở trước mặt bản vương diễu võ giương oai?”

Hoàng Phủ Hùng càng nghĩ càng giận, Hoàng Phủ Kỳ chính là cái gai trong mắt, vậy mà lần này Phụ hoàng lại giao cho hắn đi sứ nước láng giềng, khác nào đổ thêm dầu vào lửa?

Chuyện lần này ngoài mặt tuy là đi sứ, nhưng thực chất lại là đi đề thân [1], hai nước thông hôn nhằm ổn định giao hảo.

Giả như Hoàng Phủ Kỳ có được lòng tin của quốc quân nước láng giềng cưới được công chúa của họ, ghế Thái tử chẳng phải sẽ về tay hắn hay sao?

Cục tức này Hoàng hậu nuốt không trôi, Tấn vương lại càng nuốt không được.

Huống chi mấy ngày này, đến cả cái con hát hèn mọn được Hoàng Phủ Kỳ nuôi dưỡng chưa đầy tháng cũng dám cả gan kiêu ngạo không đem hắn để vào mắt.

Ngôi vị Đại hoàng tử của hắn là giả hay sao?

Đêm đó, cuối cùng Ly Thu phải tới phủ đệ Tấn vương.

Không phải tự y đi, mà là bị người trói lại dẫn đi.

Nhìn thoáng qua ánh mắt âm trầm của Tấn vương, Ly Thu bỗng thấy người lạnh run.

“Thu Quan Nhi thể diện cũng lớn nhỉ, còn phải để bản vương sai người tự tay mang ngươi qua.”

“Chẳng hay đêm hôm khuya khoắt Gia còn tìm tiểu nhân đến có gì sai bảo?” Ly Thu hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải gắng chống đỡ chờ Hoàng Phủ Kỳ quay về.

“Biết làm sao được, cũng tại ngươi mấy ngày nay không xướng hí khúc, hại ta muốn gặp ngươi cũng chẳng thấy mặt.”

“Thì ra Gia muốn nghe tiểu nhân xướng ca, nói vậy thì, Gia muốn nghe khúc nào?”

“Sai rồi, ta không muốn nghe hát, so với hát hò ta càng nhớ thân thể của ngươi hơn! Ai…sao lại để một mình Hoàng đệ bao cơ chứ? Tiếc thật, ta còn nhớ rõ dáng điệu lẳng lơ của ngươi đêm đó mà.”

Hoàng Phủ Hùng tay không an phận nhéo má Ly Thu, y vừa giật mình, nhớ tới gương mặt Hoàng Phủ Kỳ lại ngửa đầu ra sau tránh đi bàn tay đó.

“A, sao vậy, lẽ nào ngươi còn định liệu vì hắn thủ thân như ngọc sao? Thu Quan Nhi?” Đại hoàng tử treo lên một miệng cười, trong mắt lửa giận càng sâu “Hoàng đệ đi lần này đâu cũng phải một hai tháng, không ai cùng ngươi có bao nhiêu tịch mịch. Bản vương là có ý tốt muốn thay Hoàng đệ bảo bối của ta hảo hảo yêu thương ngươi. Huống hồ, lần này hắn đi sứ là để đề thân đấy, đợi hắn đưa được công chúa về làm phi tử rồi còn nhớ được Thu Quan Nhi ngươi là ai đây? Đến khi đó ngươi hầu hạ ta thoải mái, ta còn có thể thu nhận ngươi, bảo đảm cho ngươi tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý.”

Nửa lời sau Ly Thu đã hoàn toàn không nghe thấy nữa, y bỗng nhiên rất muốn cười, thì ra đây là nguyên nhân Hoàng Phủ Kỳ không cho y đi theo sao?

Hắn đi cưới công chúa? Một nữ nhân? Là người có thể danh chính ngôn thuận dùng thân phận cao quý mà gả cho hắn, là nữ nhân có thể sinh con cho hắn sao?

[Thu nhi, ta thật lòng thích ngươi]

[Thu nhi, nguyện ý không?]

[Thu nhi, ta đã gạt ngươi bao giờ đâu]

[Thu nhi, ta yêu ngươi]

Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.

Là ma chú, là độc được, là một thước lụa trắng bức người tự tận.

Ngươi yêu được bao lâu? Tình yêu của ngươi được bao sâu? Yêu, đến cùng vẫn là lấy một nữ nhân.

Đây chính là sự thực.

“Xem gia nói kìa, cái gì thủ thân cái gì như ngọc chứ, ta chỉ là một con hát nho nhỏ, sao giống như cô nương khuê các được? Gia thực biết nói đùa!” Ly Thu nhìn Hoàng Phủ Hùng chớp chớp mắt, ra vẻ thẹn thùng cúi thấp đầu.

“Xem ra là thông suốt rồi?” Hoàng Phủ Hùng thản nhiên nhìn Ly Thu “Từ mai chuyển qua đây đi, để gia ta mỗi ngày đều thương ngươi.”

“Thật là phúc khí tiểu nhân tu luyện ba đời” Ly Thu ngã vào lòng Hoàng Phủ Hùng, kề sát vành tai đối phương thở khí như lan, chiêu này y đã dùng rất nhiều năm, dù biết hậu quả ra sao, nhưng mà chẳng hề gì.

Ly Thu, vẫn là Ly Thu như thế.

Nhu thuận, khả ái, ngày ngày tươi cười điềm đạm, ánh mắt vô tội khẽ chớp liền khiến người người thần hồn điên đảo.

Cho dù thiếu một bước nữa y đã vì một người, dỡ bỏ hết thảy ngụy trang.

Vậy nhưng y còn kịp rút thân đúng lúc, chạy trốn khỏi cạm bẫy ngọt ngào kia.

Sư ca, ta nói rồi, ta sẽ không bước trên con đường xưa kia ngươi từng đi nữa.

Ta tỉnh táo hơn ngươi, cho nên tâm của ta, còn nằm ngoài lục đạo.

Ngoài lục đạo sao?

Đêm sâu, sương phòng còn vang tiếng thở dốc làm người ta đỏ mặt.

“A… A~~~a…A a~~~~~ô ~~”

“Thật là đồ lẳng lơ ~~~ nâng lên thêm chút nữa ~~~”

“Không cần ~~ a ~~ ô ~~~”

“A ~~~ Văn An ~~~ Văn An ~~~”

Ly Thu nằm sấp trên giường nhận lấy khoái cảm trong người, vô thức bật thốt ra.

“Ba ~~” Bị người vặn lấy mặt, chưa kịp phân trần đã nhận một bạt tai, cảm giác nóng rát xông thẳng lên não.

“Ngươi vừa kêu cái gì? Tiện nhân!”

“Dạ… Thực xin lỗi, Gia, ta không dám nữa” Ly Thu ngậm lệ cắn môi, ngay cả y cũng không hiểu vì cái gì lại ở trên giường kẻ khác mà kêu tên của người kia.

Để bồi tội, y chủ động dựa người, cắn lên đôi môi vừa định mở ra trách mắng y.

“Đáng chết” Chỉ nghe Hoàng Phủ Hùng gầm nhẹ một tiếng, lại một lần đem y đè xuống, trừng phạt xé rách thân thể y.

Văn An

Hai chữ này, lẽ nào đã chôn sâu trong lòng rồi sao?

Tâm ngoài lục đạo, tự bao giờ đã bước vào hồng trần? Chịu đựng trần ai cay đắng?

Hai mắt mơ màng, nhìn không thấy dục vọng thối nát hiển hiện, duy chỉ một thân ảnh đang ngàn dặm vời xa.

Dịu dàng khẽ cười, một tiếng lại một lời “Thu nhi”

Không cần.Không cần.Không cần

Tiếng kêu “Không cần” khản đặc như xé toạc cổ họng.

Nào ai hay, một tiếng vô vọng “Không cần” kia, là cho bản thân, hay là cho người khác?

Bên ngoài lục đạo sao?

Kỳ thực đã sớm rơi vào thế tục hồng trần, chỉ là chưa nhận ra mà thôi.

Nửa tháng trôi đi Nhị hoàng tử hồi kinh.

“Hoàng huynh, người của ta có phải hay không nên trả lại cho ta?” Hoàng Phủ Kỳ nhìn Hoàng Phủ Hùng vẻ mặt đắc ý, mặt cười mà tâm không cười nói “Hoàng huynh, tháng sau Hoàng đệ ta đại hôn rồi, đại lễ cùng phải chuẩn bị thỏa đáng, mấy thứ dung tục ta sẽ không thích đâu.”

“A? Vẫn biết hoàng đệ mỹ mạo toàn tài, nhất định được Nghi Phương công chúa xem trọng! Xem ra sau này ta còn phải thường xuyên chiếu cố Ly Thu của ngươi cho tốt, tránh cho y tịch mịch cô đơn.”

“Thời gian rồi thật đã làm phiền hoàng huynh, hoàng đệ ta phi thường bất an a. Sao có thể không biết xấu hổ tiếp tục gây thêm phiền nhiễu cho hoàng huynh? Người của bản điện tự bản điện sẽ chăm sóc cho tốt, đã khiến hoàng huynh lo lắng rồi.”

“Hừ” Đại hoàng tử cười lạnh tiếp tục nói “Người ta sẽ trả cho ngươi, nhớ quản cho chặt kẻo sau này tự y chạy tới chỗ hoàng huynh thì hoàng huynh ta cũng vô pháp nhẫn tâm cự tuyệt tiểu mỹ nhân đâu! Mà này, thiếu chút nữa quên nói cho hoàng đệ hay, hơn một tháng nay ta đã dạy dỗ y trở nên cực kỳ mẫn cảm, không tin hoàng đệ trở về thử xem sao.”

Hoàng Phủ Kỳ mặt lạnh như băng nhìn không ra biểu tình gì, Hoàng Phủ Hùng hung hãn trừng mắt nhìn, lúc ly khai tiếng cười còn không ngừng vọng lại.

Hắn có thể không vui sao? Nhìn Hoàng Phủ Kỳ kiềm nén lửa giận lại không thể bùng phát, cũng coi như hắn giải trừ được một ngụm ác khí.

Đương nhiên đây chỉ là khởi đầu, còn không hành động, thiên hạ này thật sự sẽ nằm trong tay hoàng đệ hắn, làm Đại hoàng tử, hắn sao có thể cam tâm?

Hoàng Phủ Kỳ nhìn Hoàng Phủ Hùng ly khai, phẫn nộ khi trước dần dần thu liễm, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười quỷ dị, mang theo chút giễu cợt “Thật là đồ ngu xuẩn!”

————————————-

[1] Đề thân: cầu hôn

From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK