• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vú nuôi, cung nữ, rồi thị vệ, tất cả đều quỳ rạp trên đất.

Vân phi ôm tiểu hoàng tử đã chẳng còn hơi thở, lặng lẽ rơi lệ không khóc nổi thành tiếng.

“Đây là cái loại chuyện gì?! Đang yên đang lành sao bỗng dưng tắt thở được? Các ngươi là thùng cơm hết cả sao!?” Hoàng Phủ Kỳ nhìn trân trối vào vết tay siết đỏ thẫm trên cổ tiểu hài nhi chưa đầy một tuổi, cơ hồ tức giận đến phát điên.

“Trong hậu cung lại để xảy ra chuyện này, phản rồi phải không!? Đi điều tra ngay vừa rồi có kẻ nào tới đây! Đám thị vệ các ngươi không cần đầu nữa rồi đúng không!?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, chúng tiểu nhân thật sự không thấy có người lạ ra vào hậu điện…ngoại trừ…ngoại trừ..” Tên thị vệ quỳ gối bên chân Hoàng Phủ Kỳ lắp bắp mà nói.

“Ngoại trừ cái gì? Nói mau! Ấp úng cái gì!” Hoàng Phủ Kỳ nghiến răng nghiến lợi, nếu biết là kẻ nào làm việc này, hắn nhất định phải tru di cửu tộc để trút nỗi hận tang tử [1] ngày hôm nay.

“Ngoại trừ… Ngoại trừ Ly Thu công tử.” Tên thị vệ cuối cùng cũng nói ra cái tên nọ.

Nghe thấy thế, Hoàng Phủ Kỳ lớn tiếng quát, “Loạn ngôn! Còn dám nói một chữ nữa trẫm xem! Lôi xuống, chém! Lôi hết xuống chém cho trẫm!”

“Hoàng thượng, lúc quay về nô tì thực sự nhìn thấy Ly Thu công tử vừa mới rời đi…” Cung nữ nọ không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, “Hoàng thượng! Chuyện này thực sự không liên quan đến chúng nô tì! Cầu xin Hoàng thượng khai ân!”

“Cầu Hoàng thượng khai ân, cầu Hoàng thượng khai ân, cầu Hoàng thượng khai ân…” Tất cả hạ nhân đang quỳ dưới đất đều nhất loạt hoảng sợ cầu xin, trong một thoáng, cả căn phòng chỉ nghe thấy tiếng dập đầu cùng một câu nói lặp đi lặp lại, “Cầu Hoàng thượng khai ân..”

“Nơi này xảy ra chuyện gì vậy!? Ta nghe nói Nhị hoàng tử bị người khác giết hại? Hậu cung lại có chuyện như vậy được..!” Hoàng hậu chẳng hay từ lúc nào đã xuất hiện, chậm rãi mang theo một đoàn người phô trương thanh thế hùng hổ tiến vào phòng trong.

“Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng.” Hoàng hậu dường như bấy giờ mới phát hiện ra Hoàng Phủ Kỳ, bước vào phòng rồi mới cúi người thỉnh an.

“Đứng lên đi.” Hoàng Phủ Kỳ liếc nhìn Hoàng hậu đã lâu không gặp, trong lòng lại thấy kỳ lạ bất an vì Hoàng hậu tới sao mà nhanh chóng.

“Vân phi, muội nói cho ai gia biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai gia sẽ làm chủ cho muội! Trong hậu cung lại có hành vi đại nghịch bất đạo, tàn nhẫn đê hèn đến thế này, quá hoang đường rồi!”

Thế nhưng Vân phi không trả lời nàng, đến nhìn nàng một cái cũng không, càng không bàn đến việc đứng dậy hành lễ.

“Hồi bẩm Hoàng hậu, có kẻ đã siết cổ hại chết Nhị hoàng tử. Xin Hoàng hậu thay chúng nô tì làm chủ, việc này thực sự không liên quan đến chúng nô tì! Lúc nô tì đi ra ngoài tiểu hoàng tử vẫn đang ngủ say, khi trở về người đã tắt thở rồi!” Cung nữ nọ đi tới bên cạnh Hoàng hậu, đầu vẫn liên tục dập xuống đất.

“Vậy sao? Lúc đó có ai tới phòng này không?”

“Hồi bẩm Hoàng hậu, chỉ có một mình Ly Thu công tử thôi ạ.”

Ánh mắt Hoàng hậu cuối cùng cũng chịu hướng về phía người từ đầu tới cuối luôn đứng cạnh Hoàng Phủ Kỳ không nói một lời, Ly Thu, rành rọt nói, “Ly Thu, ngươi định giải thích sao đây?”

Ly Thu chỉ cười, y nhớ rằng nữ nhân này đã từng hỏi y [Ngươi có từng nghĩ muốn rời khỏi lãnh cung?]

“Hoàng hậu! Đủ rồi! Nàng đừng quá phận!” Hoàng Phủ Kỳ nạt nộ thị uy, bàn tay càng siết chặt lấy tay Ly Thu kéo y ra sau lưng mình.

“Hoàng thượng, đây là việc trong hậu cung, vốn thuộc chức trách của thần thiếp, bây giờ trong hậu cung đến cả một Hoàng tử cũng bị người ta hại chết, thần thiếp không ra mặt chẳng phải đã để người khác coi thường Hoàng hậu thần thiếp rồi sao?” Hoàng hậu cũng chẳng khiếp nhược, kiên quyết muốn đích thân giải quyết sự tình.

“Nói, có phải là ngươi hay không? Khoảng thời gian đó chỉ có một mình ngươi tới nơi này, ngươi đã hạ độc thủ có phải không?”

Ly Thu nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Hoàng hậu chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên mùi vị khó chịu, dứt khoát rời tầm mắt khỏi nàng dửng dưng nói “Phải.”

Cũng chẳng sai, y thực sự đã nghĩ tới việc siết chết đứa trẻ đó, chẳng qua cuối cùng y lại mềm lòng.

Y không hạ thủ được, sinh mệnh bé nhỏ đó không đáng phải chịu đựng hành động tàn nhẫn như vậy.

Chỉ là y chẳng thể ngờ, có kẻ đã sớm âm thầm bày mưu tính kế chờ đợi thời cơ nhất tiễn song điêu [2].

Có lẽ, khoảnh khắc y rời bước khỏi Quảng Hàn cung, số mệnh đã an bài y phải rơi vào kết cục này, muốn tránh cũng không được.

Hết thảy, vào giờ khắc này, chỉ là xuôi theo con đường đã định sẵn.

“Thu nhi, ngươi nói gì vậy? Ngươi thừa nhận cái gì?” Hoàng Phủ Kỳ không tin, hắn không tin Thu nhi của hắn ra tay với một đứa trẻ còn chưa tròn một tuổi, không tin y cư nhiên lại có thể đơn giản mà thẳng thắn thừa nhận tội danh sẽ dồn y vào chỗ chết.

“Hoàng thượng, ta nói ‘Là ta’.” Ly Thu giằng tay ra khỏi Hoàng Phủ Kỳ đang liều mạng nắm chặt lấy y, nhìn thẳng vào mắt hắn, quả quyết nói “Là ta làm.”

Lúc này đến cả Hoàng hậu cũng ngây người, nàng chưa từng nghĩ tới việc y lại dễ dàng nhận tội như thế.

Nàng vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn một màn kịch thật hay, định diễn cho thật tốt. Ấy vậy mà giờ lại chẳng diễn nổi nữa, chỉ còn biết đứng yên nhìn hai người bên kia đang ngây người vọng nhìn đối phương.

“Vì sao?” Hoàng Phủ Kỳ không biết, rốt cuộc câu hỏi của hắn là ý gì, là hỏi y vì sao hại chết con hắn? Hay là hỏi y vì sao lại nhận tội đơn giản đến vậy?

Hắn không có cách nào thừa nhận sự thật này, người hắn yêu thương nhất, làm sao lại có lòng dạ tàn nhẫn đến thế?

“Là Hoàng thượng gọi ta tới, ta cũng đã nói với Hoàng thượng rồi.”

“Ngươi… Thu nhi, ngươi nói dối, nhất định là ngươi nói dối, ngươi không làm gì cả có đúng không? Ta biết nhất định không phải là ngươi.” Hoàng Phủ Kỳ bắt lấy hai vai Ly Thu không ngừng lay người y.

“Là ta.” Ly Thu như trước kiên định.

Hai chữ trầm nặng vạn phần buột ra khỏi miệng y.

Trong gian phòng, trừ bỏ những tiếng nức nở khóc than không kiềm nén nổi của Vân phi, lặng yên không một tiếng động.

Ly Thu thấy trong mắt Hoàng Phủ Kỳ nhuốm đượm buồn đau, ở nơi nào đó có hay không thứ gì lặng lẽ vỡ tan?

Văn An, lần này ngươi làm sao đây?

Ngươi còn có thể lại một lần ôm ta vào lòng, nói rằng ngươi yêu ta được nữa không?

Ngươi biết không, cho dù ngươi giữ ta bên người ôm ta thật chặt, cho dù ngươi năm lần bảy lượt thì thầm vào tai ta những lời yêu thương sâu đậm,

Ta vẫn luôn cảm thấy trong lòng mờ mịt không yên, tình yêu của ngươi tại sao lại khiến ta bất an như thế? Như thể trong chốc lát sẽ tan thành mây khói.

Ta sợ, sợ giống như trong mộng, giống như trong ký ức, ngươi khoát tay một cái liền vứt bỏ ta, không nuối tiếc, chẳng để tâm.

Ngươi là đế vương, ngươi có thiên hạ của ngươi, còn ta, chỉ có ngươi.

Kẻ hai bàn tay trắng như ta, chỉ còn bước đường cùng này, đi đong đếm tình yêu cho mình.

Ôm lấy ta một lần nữa, nói ngươi yêu ta, rằng ngươi không trách ta, rằng ta là quan trọng nhất.

Ta sẽ ở lại, vĩnh viễn ở lại cùng ngươi, không có quá khứ, không cần tương lai, chỉ ở cạnh bên ngươi.

Ly Thu như ngừng thở, chờ đợi,

Hoàng Phủ Kỳ mở miệng, lại không nói được một lời.

Vang lên bên tai, là giọng nói xen lẫn mừng vui vô cùng của nữ nhân,

“Ly Thu, ngươi thực nhẫn tâm, đến cả một đứa trẻ con cũng ra tay được! Người đâu, lôi y ra ngoài!”

Ly Thu không quay đầu, ánh mắt không hề chớp nhìn chăm chăm về phía Hoàng Phủ Kỳ, như không dám rời đi dù chỉ nửa phân.

Y thấy người đó mở miệng, chung quy cũng chỉ là vài chữ, “Tạm thời giam vào thiên lao.”

Ly Thu nhìn Hoàng Phủ Kỳ, tuyệt vọng nở nụ cười.

Khóe miệng run run vẽ thành một đường cong, nét cười ứa ra, thành máu tươi chảy ngược vào lòng.

Cứ mãi chìm đắm, đến tột cùng, chỉ là giấc mộng hạnh phúc đầy thương đau.

Ngày hôm sau, triều đình lại lần nữa xôn xao chấn động.

Một con hát ở hậu cung lại có thể ỷ vào được sủng ái mà càn rỡ đến thế, vì ghen tuông tranh giành mà giết chết Nhị hoàng tử mới sinh chưa bao lâu.

Thiên hạ này, làm sao dung thứ được một việc hoang đường như vậy?

Quần thần giận dữ vô cùng, nối đuôi nhau liều chết xin tiếp kiến, tấu chương xin hạ lệnh chém đầu con hát nọ cứ bản này nối tiếp bản sau chuyển vào ngự thư phòng.

Mà Hoàng hậu một bên cũng nhất quyết truy sự việc đến cùng không chịu buông, dồn Hoàng Phủ Kỳ đến trong ngoài đều bị bức ép như thế, lại chẳng biết làm thế nào cho phải.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy rằng, Hoàng đế như hắn, cũng có lúc trở nên vô dụng thế này.

Rồi còn cả người ở trong thiên lao kia nữa, tội tình gì phải đẩy chính mình đến tử lộ? Hoàng Phủ Kỳ vẫn không tài nào hiểu được.

Giống như lúc trước không hiểu vì sao y phải bỏ đi, vì sao một chút cũng chẳng bận tâm, vì sao lại nói hận hắn.

Y không hiểu nỗi lòng hắn, hay căn bản không cần tình yêu của hắn?

“Không, ta không tin! Ta không tin ngươi lại độc ác đến như vậy!”

Hoàng Phủ Kỳ vung tay hất đống tấu chương chất chồng như ngọn núi nhỏ, đau đớn ôm đầu, lặp đi lặp lại.

“Ta không tin, ta không tin, ta biết không phải ngươi làm, ta biết!”

Chỉ là, vì sao ngươi tàn nhẫn vậy, cứ thế bỏ ta đi?

Chỉ là, vì sao ngươi tàn nhẫn vậy, ép ta tự tay hạ chỉ giết ngươi?

Ly Thu, ngươi nói cho ta, vì sao ngươi chỉ đối với riêng mình ta, nhẫn tâm như thế?

—————————————

[1] Tang tử: cha/mẹ để tang con

[2] Nhất tiễn song điêu: nghĩa là một mũi tên trúng hai đích, theo bối cảnh truyện thì ý chỉ âm mưu của Hoàng hậu, giết chết Hoàng tử, vừa đạp đổ được Vân phi để tranh sủng, vừa giá họa cho Ly Thu.

From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK