Ít lâu sau Chu lão gia và Chu phu nhân đột nhiên sang nhà Cố Giai Thụy chơi và đưa ra một loạt bằng chứng.
Anh vẫn nhớ như in cái ngày mọi thứ như bừng sáng trở lại ấy, Chu lão gia và Chu phu nhân dẫn tay Chu Linh từ tốn bước vào phòng khách.
Ông đích thân mời ba và mẹ Cố Giai Thụy ra ngồi cùng uống trà, khi mọi người đã đông đủ lúc này Chu lão gia mới lên tiếng:
- Lão Cố, chúng ta đã chơi với nhau nhiều năm rồi nên tôi cũng không vòng vo nữa.
Hôm nay tôi đến đây mời anh chị ra là để phân trần một việc.
Cố lão gia nghe vậy thì khẽ nhíu mày, ông mệt mỏi đưa tay day day hai bên trán rồi cất giọng khàn khàn:
- Lão Chu, anh cứ nói!
Nghe vậy Chu lão gia mới khẽ xoay sang Chu Linh đang ngồi rồi lại nhìn sang Cố Giai Thụy bảo:
- A Thụy, cháu dẫn Tiểu Linh ra ngoài chơi rồi trông chừng con bé giúp bác một lát nhé!
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ gật đầu, anh hào hứng dắt tay Chu Linh lon ton chạy ra ngoài.
Nhưng có điều Chu lão gia không ngờ là sau khi ra ngoài anh và Chu Linh đã lẳng lặng đứng vào một góc nghe lén.
Thời điểm đó Chu Linh dù còn nhỏ nhưng cũng rất hiểu chuyện, Cố Giai Thụy bảo cô bé giữ im lặng cô liền dùng hai tay che chặt miệng không dám phát ra tiếng nào, cứ thế âm thầm đứng sau lưng anh ngây ngốc.
Quay lại phía bên này, sau khi bảo Cố Giai Thụy dẫn Chu Linh ra ngoài thì trong này Chu lão gia cũng bắt đầu nói:
- Lão Cố, ông và vợ ông bị lừa mà không biết à? Sao lại để một người phụ nữ quay vòng vòng như thế.
Cố lão gia nghe bạn mình nói vậy thì ngớ người, ông khó hiểu nhìn Chu lão gia hỏi:
- Lão Chu, ông nói vậy là có ý gì?
Thấy Cố lão gia không hiểu lúc này Chu lão gia mới âm thầm lấy trong túi áo ra một bao phong bì dày cộm.
Ông đẩy bao phong bì tới trước mặt Cố lão gia nói:
- Anh xem đi! Đây là tất cả bằng chứng tôi thu được đấy.
Cố lão gia thấy vậy lại càng khó hiểu, ông hoài nghi từ từ mở phong bì thì bất ngờ khi thấy thứ bên trong.
Bên trong phong thư là một sấp ảnh, các hình ảnh đều là cảnh người phụ nữ kia đang cặp kè với đàn ông.
Điều đáng nói ở đây là mỗi tấm hình cô ta lại cặp với một người đàn ông khác.
Cố phu nhân thấy vậy thì vô cùng bất ngờ, bà trợn tròn mắt như không tin rồi giật lấy sắp ảnh trên tay chồng mình xem hết bức này đến bức khác.
Ở cuối phong thư là một chiếc usb nhỏ, ngay khi Cố lão gia cầm usb lên thì Chu lão gia lại nói:
- Bên trong usb đó là camera mà tôi trích xuất được trên hành lang của khách sạn.
Cố phu nhân thấy vậy thì vội cắm usb vào máy tính, khi bật đoạn phim bên trong lên thì cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt bà vẫn là hình ảnh người chồng say khướt.
Thấy vậy Cố phu nhân bật khóc, bà xoay sang hỏi Chu lão gia:
- Đây là thứ anh muốn cho tôi xem?
Chu phu nhân thấy vậy thì vội đưa tay đỡ lấy vai của Cố phu nhân dịu giọng trấn an bà:
- Chị cứ bình tĩnh, đoạn sau mới là sự thật.
Nói rồi bốn người tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, quả nhiên chỉ mấy giây sau thì người phụ nữ kia xuất hiện.
Cô ta khoác trên người bộ váy ngủ ren màu đỏ, gương mặt trang điểm dày ung dung tiến gần đến chiếc giường Cố lão gia ngủ.
Đầu tiên người phụ nữ dùng điện thoại chụp lại một số hình, tiếp theo cô ta gọi cho Cố phu nhân khiêu khích, cuối cùng người phụ nữ cởi đồ rồi nằm xuống bên cạnh Cố lão gia.
Nhìn vào cảnh tượng trong đoạn video trích xuất bây giờ đủ để hiểu tất cả đều là cái bẫy của người phụ nữ.
Sau khi xem hết đoạn phim trong usb lúc này Cố phu nhân như không thể chấp nhận được, bà khụy xuống dưới sàn òa lên nức nở.
Sao bà có thể không tin chính chồng mình? Sao bà có thể nghi ngờ ông như thế? Sao bà lại mù quán đến mức không phát hiện ra đây là một cái bẫy? Các câu hổ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu Cố phu nhân làm bà như phát điên không ngừng gào khóc.
Thấy vậy Cố lão gia vô cùng đau lòng, ông không kìm được cũng khụy xuống bên cạnh ôm lấy vợ mình rồi khóc theo.
Ngay lúc này Cố lão gia cũng đang cảm thấy rất tự trách, ông không biết được bản thân đã rơi vào bẫy.
Bao nhiêu năm trên thương trường của ông vậy mà cuối cùng lại bại trong tay một người phụ nữ đã vậy còn suýt chút mất cả gia đình, cứ thế suy nghĩ đó khiến Cố lão gia dằn vặt mãi.
Quay lại với Cố Giai Thụy ngoài này, sau khi nghe và hiểu hết mọi chuyện thì anh cảm thấy vô cùng uất ức.
Anh hận cô gái đã rắp tâm phá hoại gia đình anh đến tận xương tủy, hận không thể giết chết cô ta để cho hả lòng.
Nhưng song song với cái cảm xúc tiêu cực đó lại chính là một suy nghĩ tích cực, một niềm vui, niềm hy vọng dần dần len lói trong trái tim.
Anh mừng vì cuối cùng hiểu lầm giữa ba mẹ mình đã được gỡ bỏ, hạnh phúc vì cuối cùng cũng có thể trở về cuộc sống êm ấm trước đây.
Nghĩ đến đây Cố Giai Thụy cảm thấy rất biết ơn Chu lão gia, anh mang ơn ông vì đã tìm lại cho anh một cuộc sống hạnh phúc, biết ơn vì ông đã đưa tay ra giúp anh chạm đến ánh sáng hi vọng lần nữa.
Cứ thế Cố Giai Thụy hạnh phúc ôm chầm lấy Chu Linh, anh vui sướng nhất bổng cô lên rồi hôn vào má Chu Linh tới tấp.
Cảm nhận được sự hạnh phúc trong ánh mắt Cố Giai Thụy nên Chu Linh cũng không phản kháng, cô cứ để mặc anh làm điều mình muốn..
Danh Sách Chương: