Cố Giai Thụy và Chu Linh ngồi vào bàn ăn một cách nhẹ nhàng và từ tốn, nụ cười của hai người vẫn nở trên môi phong thái ung dung dùng bữa.
Sự xuất hiện bất ngờ của cả hai người đã làm không gian bất giác trở nên yên ắng đến lạ, Thẩm Ngụy ngượng ngùng cuối đầu nói:
- Để Cố Tổng và Chu tiểu thư chê cười rồi thật là xấu hổ!
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ nhếch mép một cái, ánh mắt anh vẫn không rời đĩa thức ăn lên tiếng đáp:
- Thẩm Tổng khách sáo rồi! Chúng tôi là khách lại được tiếp đãi nồng nhiệt nên sao dám có ý kiến với chuyện riêng trong gia đình ngài được.
Thẩm Ngụy nghe thế dù hiểu rõ lời Cố Giai Thụy nói nhưng vẫn mặt dày cố cười hì hì cho qua chuyện.
Ông đá mắt với Vân Hạ ý muốn bà ta xin lỗi rồi cũng ngồi im không dám nói thêm gì.
Vân Hạ thấy vậy hiểu được ánh mắt của chồng dù không muốn nhưng vẫn thức thời lên tiếng nhận lỗi:
- Cố Tổng, Chu tiểu thư tôi xin lỗi! Vài ngày trước ở trung tâm thương mại gặp nhau chúng ta có xảy ra chút hiểu lầm.
Hôm qua trước đám đông tôi lại lên tiếng miệt thị hai vị, tôi vô cùng xin lỗi! Tôi xin hai người hãy nể tình mà tha thứ cho tôi đừng chấp nhặt chuyện đã qua nữa.
Chu Linh và Cố Giai Thụy nghe xong thì khẽ hướng mắt nhìn nhau biểu lộ ý, cả hai gật nhẹ đầu ra hiệu rồi Chu Linh lên tiếng:
- Thẩm phu nhân đừng thấy có lỗi, chúng tôi đều không để không lòng đâu! Thẩm phu nhân nói đúng, dù sao bà cũng đáng tuổi ba mẹ của tôi và A Thụy nên theo lý chúng tôi phải tôn trọng.
Chúng tôi không chấp nhặt chút chuyện ấy đâu nên Thẩm phu nhân cũng đừng để tâm nữa.
Vân Hạ nghe vậy thì khẽ mỉm cười, bà ta ngoài mặt khách sáo nhưng trong lòng như trút được gánh nặng lớn.
Thật ra Vân Hạ cũng rất tức giận nhưng vì sự nghiệp của Thẩm lão gia và giấc mơ vinh hoa phú quý nên Vân Hạ vẫn đành nhịn lại.
Cả nhà Thẩm gia cứ tưởng đã được yên ổn thì bỗng đối diện giọng nói của Thẩm tiểu thư lại bất ngờ vang lên:
- Đúng là giả tạo! Còn giả vờ lương thiện cũng không biết là diễn cho ai xem.
Thẩm Ngụy nghe vậy thì xanh mặt, ông ta vội vàng trừng mắt quát lớn vào thẳng mặt Thẩm Mộng Dao:
- Im ngay! Không biết ăn nói suốt ngày chỉ toàn gây họa.
Chu Linh ngồi đối diện thấy thế thì chỉ khẽ nhếch mép cong môi cười nhẹ một cái, cô từ tốn đặt đũa xuống bàn rồi lên tiếng:
- Thẩm Tổng đừng trách cô ấy, là lỗi của tôi nên mới khiến Thẩm tiểu thư tức giận.
Thẩm Ngụy và cả gia đình ông ta nghe cô nói vậy thì vô cùng kinh ngạc, ai nấy cũng nghệch mặt ra không hiểu chuyện gì cuối cùng Thẩm Thương mới lên tiếng:
- Chu tiểu thư sao lại nói vậy? Chúng tôi vẫn chưa hiểu lắm.
Chu Linh nghe vậy thì không vội đáp lại mà chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộng Dao một cái, sau khi cô lặng lẽ quan sát biểu hiện của Thẩm Mộng Dao thì mới tiếp tục nhìn sang cả gia đình Thẩm Ngụy ôn tồn lên tiếng:
- Cũng không phải chuyện gì lớn chỉ là ít hiểu lầm mà thôi.
Chiếc váy trên người tôi vốn là do hôm đó tôi được A Thụy mua tặng, trùng hợp đây cũng là chiếc váy mà Thẩm tiểu thư thích.
Vì đến sau nên cô ấy không mua được cũng vì thế nên tôi và Thẩm tiểu thư mới xảy ra chút cãi vã.
Hi vọng cô có thể bỏ qua cho tôi!
Thẩm Ngụy nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn trước, ông ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh rồi lại nở nụ cười giả tạo nịnh nọt:
- Chu tiểu thư đừng để bụng, con gai tôi từ nhỏ đã được cưng chiều nên tính tình có chút ương bướng.
Mong cô hiểu cho!
- Thẩm Tổng không cần lo lắng, cũng chỉ là một chiếc váy với vài lời cãi vã thôi vài ngày sẽ hết.
Tôi cũng mong Thẩm tổng có thể đừng để bụng, Linh Nhi nhà tôi từ bé cũng đã được cưng chiều nên mới gây ra cớ sự hôm đó.
- Hahahaha! Cố Tổng và Chu tiểu thư quả đúng là con người rộng lượng.
Mong hai vị cảm thấy thích với sự chiêu đãi của tôi.
- Cảm ơn Thẩm Tổng!
Nói rồi Chu Linh và Cố Giai Thụy lặng lẽ nhìn nhau mỉm cười rồi tiếp tục cầm đũa ăn trong vui vẻ.
Nét mặt hạnh phúc và vui sướng của hai người đã làm Thẩm Mộng Dao ngồi đối diện càng thêm điên tiết, cô ta đứng bật dậy đập mạnh tay xuống bàn ánh mắt sắc lẹm liếc về phía Chu Linh lớn tiếng quát:
- Tôi no rồi nên xin phép đi trước!
Dứt lời Thẩm Mộng Dao còn ném về phía Chu Linh một ánh nhìn đầy thù hận rồi mới hậm hực quay bước rời đi.
Chu Linh sau khi thấy dáng vẻ tức đến nghiến răng nghiến lợi đó thì vô cùng hả hê vui sướng, cô cố kiềm nén sự hả dạ trong lòng thầm điều chỉnh nét mặt rồi ngồi im lặng đợi Cố Giai Thụy lên tiếng.
Cố Giai Thụy thấy thế cũng liền hiểu được những gì cô gái nhỏ của mình đang tính toán, tuy cô gái nhỏ này của anh bình thường là một con mèo ngoan ngoãn nhưng không phải vì thế mà cô yếu mềm.
Thật ra Chu Linh là một chú mèo hoang vô cùng hung dữ, cô có thể xù lông lên bất cứ lúc nào nếu có người xâm phạm.
Nghĩ bụng Cố Giai Thụy khẽ bật cười, anh dùng tay che miệng khẽ giấu đi nụ cười ấy rồi lại khẽ hắng giọng nói:
- Thẩm Tổng, xem ra hôm nay chúng tôi lại khiến con gái ngài không vui rồi nên thôi tôi và Linh Nhi cũng xin đi trước một bước không phiền các vị nữa.
Quà mừng cưới tôi đã chuẩn bị sẵn rồi chốc nữa sẽ có người mang tới.
Hi vọng Thẩm Tổng và Thẩm phu nhân sẽ thích!
Dứt lời Cố Giai Thụy nắm tay Chu Linh dịu dàng dìu cô đứng dậy rồi khẽ ôm nhẹ eo cô bước ra khỏi nhà của Thẩm Ngụy.
Danh Sách Chương: