Cậu không phải Cố Duy Lâm! Sao cậu biết tôi? Cậu là ai?
Người phụ nữ trung niên lên tiếng hỏi thì ngay tức khắc bị Cố Giai Thụy ném cho một ánh mắt sắc lạnh.
Anh khinh thường nhìn người phụ nữ, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ nói:
- Bà không biết tôi?
- Tôi và cậu từng quen nhau sao? Nhìn cậu rất giống một người tôi quen thời còn trẻ.
Nghe vậy Cố Giai Thụy cong môi cười khẩy một cái, anh nhướng mày nhìn về phía người phụ nữ chậm rãi nói:
- Bà Vân, có phải bà lớn tuổi rồi nên trí nhớ kém đi không? Hay tại bà hại nhiều người quá nên không thèm nhớ?
Vân Hạ bị nói thì vô cùng tức giận, bà cau mày nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt lớn tiếng:
- Này, cậu đang xúc phạm tôi đấy! Sao cậu dám nói những lời như thế với một người đáng tuổi mẹ mình hả?
- Tôi sẽ chỉ lịch sự với những người xứng đáng được tôi lịch sự, còn bà thì đừng có mà mơ.
Nói rồi Cố Giai Thụy xoay sang nhìn Chu Linh, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ân cần nói:
- Linh Nhi, chúng ta đi! Ở đây làm anh thấy ngột ngạt quá.
Chu Linh thấy vậy cũng khẽ gật đầu, cô nắm lại tay anh nhẹ giọng đáp:
- Được!
Cả hai quay lưng rời đi để lại Vân Hạ với vẻ mặt tức tối, bà ta không cam tâm khi thấy cả hai rời đi nên nhanh chóng bước lại gần chắn đường nói:
- Khoan đã! Rốt cuộc các người là ai? Sao lại biết tôi còn xúc phạm tôi như thế?
Cố Giai Thụy bị chặn đường lập tức tỏ ra khó chịu, anh nheo mắt ghét bỏ nhìn Vân Hạ rồi lạnh lùng gằn giọng:
- Tránh ra!
- Nói rõ ràng trước đã.
Cố Giai Thụy nhìn người phụ nữ trước mặt cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, anh hít một sâu thật sâu cố lấy lại bình tĩnh nói:
- Tránh ra! Đừng để tôi mất bình tĩnh.
Chu Linh nãy giờ đứng im thấy tình hình không ổn đành phải lên tiếng, cô đưa tay vuốt nhẹ vào lưng Cố Giai Thụy rồi hướng mắt về phía Vân Hạ nhẹ giọng nói:
- Bà Vân, hiện giờ bạn trai tôi đang mất bình tĩnh.
Phiền bà tránh đường một chút!
Vân Hạ nghe vậy thì cảm thấy bản thân bị coi thường lập tức hùng hổ xông đến đẩy Chu Linh một cái rồi lớn tiếng:
- Cô là ai mà dám lên giọng? Các người từ đâu đến xúc phạm tôi rồi nói đi là đi không một lời xin lỗi.
Ba mẹ các người giáo dục các người như thế à?
Cố Giai Thụy vừa nghe từ miệng Vân Hạ thốt lên hai chữ "ba mẹ" lập tức trở nên hoàn toàn mất khống chế, anh đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Vân Hạ, cả người tỏa ra một luồn sát khí, giọng nói tức giận đang cố kìm nén khẽ vang lên:
- Bà nói gì?
- Tôi nói các người đó! Ba mẹ hai người không biết dạy hai người à?
- Vân Hạ!
Giây phút này Cố Giai Thụy đã hoàn toàn mất đi tỉnh táo, anh nhào đến định bóp cổ Vân Hạ thì bị Chu Linh kéo lại, cô hoảng hốt vừa kéo tay anh vừa nói:
- A Thụy, bình tĩnh lại đã! A Thụy!
Chu Linh không ngừng cầu xin nhưng đều vô dụng, thời khắc này có thể nói Cố Giai Thụy đã hoàn toàn mất khống chế.
Vân Hạ vốn luôn là cái tên mang đến nỗi đau trong lòng Cố Giai Thụy, bà ta chính là người đã trực tiếp phá hoại hạnh phúc gia đình anh nên mối hận trong lòng anh với Vân Hạ là vô cùng lớn.
Cố Giai Thụy lặng lẽ chịu đựng nỗi đau đó suốt quãng thời gian quá dài nên khó trách anh sinh ra cảm giác căm hận sâu nặng.
Lúc đó Cố Giai Thụy chỉ vừa tròn 10 tuổi, ở cái lứa tuổi còn ăn chưa no lo chưa tới đó anh lại phải trải qua nỗi đau quá lớn.
Điều đó đã khiến anh sinh ra nỗi hận với kẻ đã gây ra nỗi đau cho mình.
Cảm giác của Cố Giai Thụy bây giờ Chu Linh hoàn toàn có thể hiểu, nhìn anh đau lòng cô cũng đau không kém.
Chu Linh cố gắng giữ chặt tay Cố Giai Thụy không để anh đến gần người đàn bà tên Vân Hạ, vừa kéo anh lại cô vừa cất giọng nài nỉ:
- A Thụy, nghe em! Anh bình tĩnh lại đã có gì từ từ nói.
Giọng nói của Chu Linh không ngừng vang lên bên tai Cố Giai Thụy nhưng có lẽ vì sự tức giận đã khiến anh mất đi lý trí, Cố Giai Thụy điên cuồng vừa hất tay Chu Linh vừa xông đến chỗ Vân Hạ.
Anh bỏ ngoài tai những lời Chu Linh van nài nhất quyết muốn gi3t chết Vân Hạ.
Sau một hồi dằn co qua lại cuối cùng trong lúc sơ ý Cố Giai Thụy đã hất mạnh cánh tay làm Chu Linh ngã xuống đất.
Cú ngã vừa rồi khiến đầu gối Chu Linh trầy một mảng lớn, khuỷu tay cũng vì va đập xuống đất mà chảy máu không ngừng.
Chu Linh cau mày đau đớn ngồi trên đất, cô kêu lớn tên Cố Giai Thụy khiến anh giật mình xoay lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái nhỏ của mình ngã nhoài trên đất lập tức làm Cố Giai Thụy lấy lại được ý thức, anh chưng hững mất mấy giây rồi vội lao nhanh đến chỗ cô lo lắng hỏi:
- Linh Nhi, em sao vậy? Có sao không? Đau lắm không?
Nhận được sự quan tâm của Cố Giai Thụy làm Chu Linh thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vào biểu hiện của anh bây giờ cố biết anh đã bình tĩnh trở lại, thấy vậy Chu Linh lên tiếng trách móc:
- Tại anh đẩy em đó! Anh làm em ngã rồi!
Cố Giai Thụy nghe vậy thì lúc này mới ý thức được những việc mình làm nãy giờ.
Anh nhận ra bản thân đã quá mất kiểm soát liền nhìn Chu Linh đau lòng tự trách:
- Xin lỗi em! Đều tại anh không tốt!
- A Thụy, chân em đau! Anh cõng em đi! Chúng ta mặc kệ đừng quan tâm người phụ nữ đó nữa.
Có được không?
- Được!
Nói rồi Cố Giai Thụy ngồi xuống để Chu Linh trèo lên vai mình, anh cẩn thận cõng cô sau lưng rồi nhìn người Vân Hạ nói:
- Bà Vân, tôi là ai bà sẽ sớm biết thôi! Bà đừng vội làm gì, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại..
Danh Sách Chương: