Ánh mặt trời từ hướng đông nam chiếu nghiêng vào phòng ngủ.
Lý Kinh Trọc mở mắt ra nhìn hai cái chén trúc đặt song song trên bàn, khóe môi lại nhếch lên.
Hình người trên thành chén quá nhỏ nên không thấy rõ mặt, chỉ có thể phán đoán dựa vào mái tóc và thân hình, trên một chén trúc khắc Liễu Tức Phong thổi sáo bên thác nước, cái còn lại khắc Lý Kinh Trọc đang pha trà.
Lúc này là sáu giờ sáng, Lý Kinh Trọc thức dậy chuẩn bị chạy bộ.
Anh đã biên sẵn kế hoạch cho một ngày: Tập thể dục, lên lớp quyền Thái, đi mua nhu yếu phẩm, mang con mèo Liễu Tức Phong hay ôm ấp vuốt ve đi kiểm tra sức khoẻ, tắm rửa sạch sẽ, chích vaccine phòng bệnh, đọc sách, vẽ tranh, dùng thử vài mẫu ruộng phía tây trồng thứ gì đó Liễu Tức Phong thích ăn, đương nhiên còn cả việc giúp hắn tìm cảm hứng viết lách.
Trước kia mỗi ngày trải qua nhịp sinh học nhanh vội đến quen, hiện giờ đến Lý Kinh Trọc cũng không thể ngờ, về quê rảnh rỗi chưa được mấy ngày công việc đã lại lu bù lên.
Dù có nhiều việc phải hoàn thành như vậy nhưng anh vẫn không khỏi chột dạ, vì thế sau khi chạy bộ lên tận trấn trên lập tức đi tìm cửa hàng photo in ấn để in vài bộ tài liệu về nhà đọc.
Tài liệu download từ thư viện điện tử của trường, cho nên bắt buộc phải đăng nhập vào tài khoản cá nhân, sau đó thuận tay mở hòm thư nội bộ ra check.
Chưa bao giờ anh bỏ check hòm thư trong thời gian dài như vậy, email chưa đọc kéo đến tận trang thứ ba, chủ yếu là tin tức hoặc bài giới thiệu dự án mới gửi theo tệp nhóm sinh viên nên không cần mở ra xem làm gì.
Lật tiếp phía sau, anh thấy một email của giáo viên hướng dẫn hỏi thăm bệnh tình.
Mail của giáo sư trước nay luôn gửi kèm yêu cầu xác nhận đã đọc, quả nhiên, giao diện xác nhận lập tức nhảy ra.
Trong đầu anh đang tính không gửi xác nhận, nhưng bàn tay đã dựa theo quán tính quyết định thay, ấn nút gửi đi luôn.
Động tác này gần như là phản xạ có điều kiện như ăn cơm phải nhấc đũa.
Nếu đã lỡ gửi xác nhận thì bắt buộc phải phản hồi.
Anh tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình soạn một bức email như viết bản báo cáo bệnh trạng.
Đến đoạn ký tên, anh nhìn vào mấy chữ "Rối loạn trầm cảm mức độ nặng", bỗng nhiên nhớ ra, người bị trầm cảm nặng thật sự còn đủ sức lực nghiêm túc ngồi viết thư phản hồi cho giáo sư à? Đương nhiên là không, anh hẳn không có tinh thần, cũng không có sức lực đâu mà đi đối mặt với hết thảy sự vụ trong hiện thực.
Nghĩ đến đây, anh xóa hết toàn bộ nội dung mình vừa gõ, lựa chọn lại từ ngữ, chỉ giải thích đơn giản mình đang uống thuốc theo đơn bác sĩ kê, vẫn chưa đi kiểm tra lại.
Trả lời mail xong, Lý Kinh trọc lướt tiếp số thư mình chưa đọc, đột nhiên phát hiện ra tên một người bạn học cũ đã mất liên lạc từ lâu: Thời Lập Chi.
Lý Kinh Trọc mở mail ra, Thời Lập Chi nói vài ngày trước dọn dẹp lại folder trong máy tính cũ có tìm thấy ảnh chụp buổi dạ hội sinh viên tốt nghiệp năm xưa, nhớ ra quên gửi cho Lý Kinh Trọc cho nên bây giờ gửi bù.
Lý Kinh Trọc click mở ảnh chụp, bật cười.
Trang phục hồi đó ở thời điểm hiện tại đã lỗi mốt, mọi người đều trông hơi quê mùa, anh kéo xem từng tấm từng tấm ảnh, trong đó có cảnh anh làm MC, nâng ly, nhảy nhót...
Đang hồi tưởng lại cảnh trong lễ tốt nghiệp, cú click chuột tiếp theo lại không phải là ảnh dạ hội, mà là một tấm ảnh riêng của Thời Lập Chi.
Người trong ảnh đứng trên vách núi sát bờ biển, mặt trời ở đường chân trời phía xa không biết là của buổi bình minh hay hoàng hôn.
Click lần nữa, hình ảnh không thay đổi, đây là bức ảnh cuối cùng.
Lý Kinh Trọc xem hết toàn bộ ảnh lại một lần, tâm trạng rất tốt trả lời thư: "Cảm ơn.
Ảnh chụp đẹp lắm."
Chỉ mười mấy giây sau Thời Lập Chi đã reply lại: "Nhây mất một tháng mới chịu trả lời mail, cậu giỏi quá nhỉ."
Lý Kinh Trọc trả lời: "Đang nghỉ phép."
Thời Lập Chi dứt khoát dùng hòm thư thành khung thoại tin nhắn: "Tôi nghe chuyện rồi.
Cậu không sao chứ?"
Lý Kinh Trọc: "Chuyện nhỏ thôi."
Thời Lập Chi lại gửi liên tiếp mấy đường link website: "Chỗ tôi có vài chương trình trao đổi giao lưu, nhìn thử xem, muốn đổi không khí cũng không cần nghỉ phép về nhà.
Tôi biết trình độ cậu đến đâu mà."
Lý Kinh Trọc phản hồi: "Cảm ơn.
Tôi sẽ xem."
Thời Lập Chi lại rep: "Bên này đang là hai giờ sáng, ngủ trước đây.
Cậu cứ suy xét đi nhé"
Lý Kinh Trọc nhìn đồng hồ điện tử dưới góc màn hình, không phản hồi nữa.
Anh cũng không bấm vào mấy đường link kia, bởi vì muốn tham gia chương trình trao đổi lưu học sinh nhất định phải được giáo sư hướng dẫn và trường học phê chuẩn cùng vô số thủ tục rườm rà.
Trước mắt anh vẫn chưa chuẩn bị được tinh thần trở về trường học.
Buổi sáng có một tiết quyền Thái dài hai tiếng đồng hồ.
Huấn luyện viên của Lý Kinh Trọc họ Mộc, người cũng như tên, luôn cho người ta cảm giác cứng cỏi rắn chắc.
Lớp buổi sáng này vốn có sáu học viên, bốn nam hai nữ.
Trong số đó có một đôi vợ chồng già đăng ký học để rèn luyện sức khỏe vì cho rằng quyền Thái đọc lên nghe na ná Thái Cực Quyền, chắc là một loại võ tương tự, sau đó nhìn thấy các học viên khác bị đánh đến bầm tím khắp người thì quyết định bỏ học.
Cho nên hiện giờ lớp của huấn luyện viên Mộc chỉ còn lại ba nam một nữ.
Sau khi luyện thể lực xong, huấn luyện viên Mộc nói: "Lát nữa vào tập động tác, các cô bên lễ tân sẽ vào chụp mấy tấm ảnh phóng to dán ngoài cửa để người ta bớt hoang mang không biết chúng ta tập môn võ gì.
Các bạn cứ tập như bình thường, không ảnh hưởng gì cả."
Nghe lời huấn luyện viên, Lý Kinh Trọc vẫn giữ thái độ tập luyện như mọi ngày, có điều cậu học viên cùng tổ thì không nhịn được cố ra vẻ màu mè trước ống kính, nhưng gồng quá nên thành ra không được tự nhiên, vì thế cô nàng lễ tân ngược lại tránh cậu ta ra, chỉ chụp đặc tả Lý Kinh Trọc.
"Tấm ảnh đá bia này khá quá, động tác chân rất đẹp." Cô gái lễ tân cho huấn luyện viên Mộc xem ảnh mình lưu trong máy.
Huấn luyện viên Mộc gật đầu: "Đúng là không tồi, chụp thêm mấy tấm đi." Dứt lời, anh ta nói với cậu trai cùng tổ Lý Kinh Trọc, "Cậu tránh ra chút, để tôi vào tập với cậu ấy."
Số lần huấn luyện viên đánh từ đầu đến cuối không nhiều lắm, những người khác đều dừng lại vây xem học hỏi.
Lý Kinh Trọc cho là vẫn tập đá bia tiếp, bèn đi lấy tấm bảng ra, không ngờ huấn luyện viên lại nói: "Luyện phản xạ đi, chú ý cẩn thận."
Lời còn chưa dứt, chân huấn luyện viên đã đá tới.
Động tác quá nhanh, Lý Kinh Trọc chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh vụt qua đã theo bản năng dùng ống chân chắn lại.
Tuy động tác không sai, nhưng dù sao anh cũng chưa luyện tập bao lâu, phản xạ chưa đủ, cẳng chân nhanh chóng bầm xanh một mảng.
Chưa kịp cảm thấy đau, một khuỷu tay đã đánh úp lại.
Lý Kinh Trọc xoay mặt tránh né, huấn luyện viên bắt được chỗ sơ hở, lụi thẳng đầu gối vào bụng anh.
"Động tác vừa nãy đừng né, phải dùng khuỷu tay đỡ." Huấn luyện viên Mộc kéo Lý Kinh Trọc vừa ăn đòn nằm sải lai dưới sàn lên.
Đầu Lý Kinh Trọc đầy mồ hôi, ôm bụng gật gật, nhớ kỹ.
Cậu học viên cùng tổ với anh đứng một bên cười, huấn luyện viên đi qua nói: "Bây giờ đến phiên cậu."
Cậu kia chưa kịp kêu khổ đã bị một cẳng chân gạt ngã đo ván, những người còn lại không ai dám cười nữa.
Hai ngày sau, ảnh được rửa ra hết, hai cô lễ tân cùng nhau ngồi thưởng thức.
Cô nàng tóc xoăn chỉ vào Lý Kinh Trọc, hỏi: "Cậu này học lớp nào thế?"
Cô gái tóc thẳng đáp: "Suất mười giờ sáng, là lớp căn bản vỡ lòng của huấn luyện viên Mộc."
Chị tóc xoăn lại hỏi: "Đi một mình? Không dẫn theo bạn à?"
Chị tóc thẳng: "Không, nhưng cậu ta không để ý tới ai đâu, mời đồ uống chỉ cười nói cảm ơn, không có nhận."
Cô gái tóc xoăn: "Cô còn mời nước người ta nữa á? Không phải lâu nay chỉ có học viên mời nước cô thôi sao?"
Chị gái tóc thẳng phản bác: "Sao tôi phải làm chuyện này? Là học viên nữ cùng lớp cậu ta ấy, thôi đừng hỏi tới hỏi lui nữa, mau chọn mấy tấm thích hợp treo ra ngoài đi."
Chị gái tóc xoăn phán: "Rồi, thế chọn cậu đầu mang băng kia."
Chị gái tóc thẳng hỏi lại: "Đầu mang băng?"
Cô tóc xoăn giải thích: "Trên trán cậu ta không phải có đeo một cái đai vải ngăn mồ hôi sao? Gọi là cậu đầu mang băng được rồi, trông ngựa phết."
Cô tóc thẳng nói: "Mọi người ai mà chẳng đeo băng đô ngăn mồ hôi, ngựa chỗ nào?"
Cô gái tóc xoăn: "Đám con trai ai cũng đeo băng thể thao đen thêu chữ cái gì đó đúng không, cậu ta thì khác, mặc một cây đen trông thường thôi, nhưng cô xem trán cậu ta này ——" Cô nàng tìm một tấm chụp cận mặt, "Đây là cái gì, màu đỏ thẫm, còn thêu hoa...!Thêu hoa đấy, chưa đủ sến à?"
Cô nàng tóc thẳng nhìn kỹ: "Ừ, đúng là có một chút."
Cô tóc xoăn đẩy ảnh chụp cận mặt ra: "Thêm tấm này vào nữa."
Cô gái tóc thẳng nói: "Tấm ảnh này chỉ có chút động tác tay, vẫn nên chọn tấm nào chụp toàn thân đi."
Cô tóc xoăn dùng ngón tay trỏ gõ gõ lên tấm ảnh chụp: "Học viên nữ chỗ chúng ta ít thấy thương là tại vì không ai dán mấy tấm ảnh kiểu này lên đấy.
Khó khăn lắm mới có một cậu xinh trai vào học, phải nắm chắc cơ hội."
Chị gái tóc thẳng nói rất chính trực: "Không cần đâu.
Đây là hội quán dạy võ, không phải là ——"
"Không phải là cái gì? Tấm ảnh này không phải tôi chụp đâu nhớ." Cô nàng tóc xoăn nói, "Còn giả bộ đứng đắn.
Nếu không mê trai thì cô chụp cận mặt người ta làm gì? Không dán bên ngoài, bộ tính giấu làm của riêng sao?"
Cô nàng tóc thẳng xấu hổ chống chế: "Thôi tôi không nói lại cô, muốn dán thì dán đi, tôi mặc kệ."
Cô gái tóc xoăn làm tư thế đắc thắng, chọn vài tấm ảnh mình thích nhất mang ra ngoài cửa lớn treo lên, treo xong còn không nhịn được đứng tỉ mỉ nhìn kỹ, trong lòng nghĩ đến chuyện vài ngày nữa có lẽ số lượng học viên đăng ký sẽ tăng vọt lại hào hứng vô cùng.
"Xin hỏi ——" giọng dò hỏi từ sau lưng truyền đến.
Cô nàng không ngơ người có hứng thú học võ lại tới nhanh như vậy, vừa nghĩ "Cậu đeo băng đô vía tốt quá" vừa xoay người mỉm cười nói: "Quyền Thái Văn Võ, anh có muốn tìm hiểu một chút không?" Nói rồi cô đánh giá người đàn ông trước mặt: Cơ bắp rắn chắc, hẳn là có nền tảng vận động tốt, có khi còn luyện võ rồi, không trẻ lắm nhưng cngx không quá già, chắc chưa đến bốn mươi tuổi.
"Rất có hứng thú." Nam nhân nhìn tấm ảnh chụp cận mặt Lý Kinh Trọc, mỉm cười.
Cô nàng tóc xoăn nhìn theo ánh mắt gã, biết mình chọn đúng ảnh rồi, lại nghĩ thầm: Thời buổi bây giờ đàn ông đều thích kiểu này à?
Cô gái dẫn người đàn ông vào hội quán, lấy quyển sách giới thiệu chương trình học ra, đang muốn mở lời thì người kia đã hỏi: "Ảnh chụp tuyên truyền bên ngoài là chương trình học lúc nào thế?"
Cô lễ tân trả lời: "Là lớp vỡ lòng của huấn luyện viên Mộc, huấn luyện viên này có chuyên môn lắm."
Người đàn ông lại hỏi: "Thời gian vào lớp là lúc nào?"
Cô gái tóc xoăn đáp: "Thứ hai tư sáu, mười giờ sáng.
Nếu không sắp xếp được thời gian thì vẫn còn lớp giờ khác.
Lớp buổi tối và cuối tuần giá đắt hơn một chút."
Đối phương mỉm cười: "Hai tư sáu mười giờ.
Tiện lắm, rất tiện."
Lễ tân cầm sổ và bút lên: "Vậy xin anh cho biết tên để làm thủ tục đăng ký."
Người đàn ông nói: "Để lần sau đi."
Cô nàng tóc xoăn không hiểu vì sao một mối tốt như vậy thoắt cái biến thành lần sau, vội nói: "Lớp của huấn luyện viên Mộc rất nhiều người theo, nếu bây giờ không đăng ký ngay, chờ đến lần tới có khi sẽ hết chỗ đấy ạ."
Người đàn ông chỉ tay ra cửa: "Bên ngoài còn mấy anh em đang chờ tôi." Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.
Cô gái trực lễ tân nhìn theo ra, thấy thật sự có người đang chờ bên ngoài, còn gọi một tiếng: "Anh Nham ——".
Danh Sách Chương: