Lý Kinh Trọc bại trận trong cuộc chiến đọ mắt, đành ngoan ngoãn vùi đầu ăn vải.
Ăn một hồi anh mới nhớ ra mục đích mang Tuyết Nùng cùng đi, liền nhân cơ hội vào đề ngay: "Tuyết Nùng học ban xã hội hay ban tự nhiên? Hay là bây giờ người ta không tách lớp?"
Tuyết Nùng trả lời: "Năm nay vẫn chia lớp, năm sau không chia nữa, em chọn ban tự nhiên."
Lý Kinh Trọc hỏi vài câu chỉ quanh quẩn ban nào khó ban nào dễ, lại hỏi đến điểm số trên trường, Tuyết Nùng không có hứng trả lời.
Anh biết càng hỏi chỉ càng làm người ta ghét, nhưng thân vào vai con nhà người ta chẳng phải luôn là tấm bia cho mấy đứa trẻ khác ghét sao? Nếu đã muốn khuyên răn thì thành tích luôn là đề tài không thể lảng tránh.
Đúng lúc này Liễu Tức Phong lại hỏi: "Sau khi Tuyết Nùng tốt nghiệp muốn làm gì?"
Thái độ Tuyết Nùng hơi phòng bị, cho rằng hắn cũng định nhắc chuyện thành tích với mình nên chỉ đáp: "Cũng không đặc biệt muốn làm gì."
Liễu Tức Phong nói: "Anh lại cảm thấy em thích đọc sách."
Tuyết Nùng kinh ngạc: "Làm sao anh biết?"
Liễu Tức Phong không đáp, bổ sung thêm: "Thích xem tiểu thuyết đúng không."
"Ừm."
Liễu Tức Phong cười: "Em thích tác giả nào? Không chừng sở thích của chúng ta giống nhau cũng nên."
Lý Kinh Trọc cạn lời, thầm khẳng định tuyệt đối không thể giống được, anh nhớ rõ lúc mình giúp hắn bọc sách đã phải bọc đến ba phiên bản《 Kim Bình Mai* 》khác nhau, trong đó một quyển kèm tranh minh họa có vài trang bị lật đến sắp nát.
*Kim Bình Mai 金瓶梅: bộ tiểu thuyết dài gồm 100 hồi và là một trong Tứ đại kỳ thư của Trung Quốc, tác giả là một người ở Sơn Đông không rõ họ tên, có bút hiệu là Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh.
Tác phẩm vốn được phát triển từ một số tình tiết trong tác phẩm Thủy Hử (từ hồi 23 đến hồi 26) của Thi Nại Am.
Nội dung truyện chủ yếu mô tả cuộc đời nhiều tội ác và trụy lạc của nhân vật Tây Môn Khánh.
Tuyết Nùng không chịu nói, Liễu Tức Phong đề nghị: "Em đọc một tên, anh đọc một tên, chúng ta cùng nhau nói."
Lý Kinh Trọc cảm thấy quá ấu trĩ, Tuyết Nùng lại chần chừ gật đầu, Liễu Tức Phong hô: "Ba, hai, một ——"
"Dương Liễu Đôi Yên."
"Dương Liễu Đôi Yên."
Tuyết Nùng nhìn Liễu Tức Phong, càng kinh ngạc hơn: "Anh cũng thích nhà văn Yên?"
Lý Kinh Trọc cũng không ngờ Liễu Tức Phong có thể đồng thanh đọc ra cùng một cái tên với Tuyết Nùng như vậy.
Gu đọc là một thứ khá riêng tư, chỉ cần cùng gu đã đủ để hai người xa lạ thưởng thức lẫn nhau, có thể kéo gần thanh niên hai mươi chín tuổi và thiếu nữ mười bảy tuổi lại một khoảng cách không hề nhỏ.
Tuyết Nùng lập tức nhìn Liễu Tức Phong bằng ánh mắt khác, nhận định được ngay hắn không phải là kiểu "người lớn tầm thường", mà là một người có linh hồn và tình cảm của thiếu niên trong cái xác già cỗi (đối với một thiếu nữ mười bảy, hai mươi chín là độ tuổi mà cô sẽ không bao giờ tưởng tượng đến.) Kể từ thời khắc này, trong lòng cô nàng, Lý Kinh Trọc đã bị xếp vào hàng cha chú, là người cùng một hội với các vị phụ huynh và thầy cô giáo, còn Liễu Tức Phong thì có thể thoải mái gọi anh, là tri kỷ trên phương diện thưởng thức văn học.
Liễu Tức Phong gật đầu, Tuyết Nùng lại hỏi: "Anh Tức Phong thích quyển nào nhất của tác giả này?"
Liễu Tức Phong nhìn thoáng qua trang phục của cô nàng, đáp: "《 Điệt vân ký 》."
Tuyết Nùng cũng cúi đầu nhìn váy áo mình: "Anh...!nhận ra rồi?"
Liễu Tức Phong nói: "Thật sự quá giống, không thể bỏ qua."
Tuyết Nùng bật cười.
Hai người này nói chuyện cứ như đọc mật mã, Lý Kinh Trọc nghe không hiểu bèn hỏi: "Cái gì giống?"
Liễu Tức Phong cười không trả lời, Tuyết Nùng cũng cười rộ lên.
Qua một lúc sau hai người lại trao đổi về sách của Dương Liễu Đôi Yên, Lý Kinh Trọc không chen miệng vào được, chỉ có thể ngồi ăn vải một mình.
Liễu Tức Phong lần lượt bình luận về từng quyển sách của Dương Liễu Đôi Yên từ nhân vật đến tình tiết, từ hành văn đến bố cục...!Thuộc lòng những chỗ xuất sắc như lòng bàn tay, Tuyết Nùng nghe mà vừa giật mình vừa bội phục, thầm nghĩ không ngờ Liễu Tức Phong lại hiểu rõ thần tượng của mình như vậy, đến fan ruột như cô còn không bằng.
Lý Kinh Trọc vừa nghe Liễu Tức Phong kể vừa nhẩm cái tên "Dương Liễu Đôi Yên" trong đầu, cảm thấy bút danh này khá quen tai.
Nhẩm đến lần thứ ba anh đột nhiên sực nhớ, không phải Dư Niên từng nói đó là một trong số những cái tên giả để xuất bản sách của Liễu Tức Phong sao? Nghĩ đến đây anh lại nhìn Liễu Tức Phong một cái, cảm thấy độ dày da mặt người này còn vượt qua cả trí tưởng tượng của mình luôn rồi.
Bên kia, Tuyết Nùng hỏi Liễu Tức Phong: "Làm sao anh Tức Phong có thể biết nhiều về nhà văn Yên như vậy?"
Liễu Tức Phong vẫn dùng vẻ mặt siêu chân thành mở to mắt nói phét: "À, người đó là bạn tốt của tôi, chúng tôi quen biết nhiều năm rồi."
Tuyết Nùng kinh ngạc: "Anh quen biết cả cô Yên? Em tìm kiếm thông tin trên mạng rất lâu, đến một bức ảnh chụp cũng không có, chỉ có độc bút danh thôi." Nói đến đề tài này, Tuyết Nùng không còn trầm tĩnh như vừa rồi nữa, mà gần như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Hai mắt cô sáng lấp lánh, nói chuyện cũng nhiều lên, toàn thân như phát sáng, lại hỏi tiếp rốt cuộc cô Yên là người như thế nào, bao nhiêu tuổi, có phải rất xinh đẹp hay không.
Lý Kinh Trọc nghi hoặc: "Dương Liễu Đôi Yên là nữ?"
Tuyết Nùng nói chắc mười phần: "Đương nhiên, tuy em chưa từng gặp mặt, nhưng vẫn khẳng định văn phong như vậy nam giới không thể viết ra được đâu."
Lý Kinh Trọc nhìn Liễu Tức Phong, rất muốn cười ra tiếng.
Liễu Tức Phong cũng không ngờ Tuyết Nùng nhận định chắc nịch tác giả Dương Liễu Đôi Yên là nữ, nhưng nghe xong hắn vẫn trấn định như cũ, chẳng những không phá vỡ ảo tưởng của Tuyết Nùng mà còn nói tự nhiên như ruồi: "Cô Yên cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ trẻ, giống như từ trong tranh bước ra ấy."
Lý Kinh Trọc: "......"
À.
"Em biết ngay mà." Tuyết Nùng lục điện thoại trong túi xách ra, móng tay hồng nhạt gõ gõ lên màn hình điện thoại mấy cái, "Em phải chia sẻ tin này với các chị em trong group mới được."
Tuyết Nùng gõ chữ xong còn đưa điện thoại cho Liễu Tức Phong cùng xem: "Đây là group của các fan hâm mộ cô Yên đấy."
Từng dòng tin tức, văn bản liên tục nhảy nhót trên màn hình, Liễu Tức Phong tùy tiện chọn một câu đọc lên: "Cô Yên viết đoạn này đáng yêu đến muốn ịch."
"Khụ, khụ..." Lý Kinh Trọc suýt nữa bị hóc hạt vải, "Liễu Tức Phong, anh đang nói gì thế?"
"Tôi chỉ đọc nguyên văn."
Lý Kinh Trọc nhủ thầm: Bây giờ đám con gái đều ăn nói kiểu này hết đấy à?
Tuyết Nùng xua tay, cảm thấy phản ứng của Lý Kinh Trọc giống hệt một ông già cổ hủ sắp xuống lỗ: "Câu này chỉ là khen ngợi bình thường thôi, mọi người ai cũng nói như thế cả."
Liễu Tức Phong hiếu kỳ: "Còn câu khen ngợi nào nữa không? Nói anh nghe một chút."
Lý Kinh Trọc: "Tuyết Nùng, đừng nói."
Liễu Tức Phong: "Tôi muốn nghe."
Lý Kinh Trọc nói: "Nhưng tôi không muốn nghe." Chữ "Không" được nhấn rất mạnh.
Thấy Tuyết Nùng khó xử, Liễu Tức Phong đành dỗ: "Vậy chờ lát nữa xuống xe, Tuyết Nùng lén kể anh nghe nhớ."
Tuyết Nùng gật đầu.
Lý Kinh Trọc trừng Liễu Tức Phong, hắn lập tức trả cho anh một nụ cười đắc ý.
Tuyết Nùng lại cực kỳ chờ mong hỏi Liễu Tức Phong: "Cô Yên có kế hoạch mở hội sách ký tên không ạ? Em muốn có chữ ký quá."
Liễu Tức Phong trả lời: "Theo anh được biết thì tạm thời không có."
Vẻ mặt Tuyết Nùng rất tiếc nuối.
Liễu Tức Phong lại nói: "Có điều ——"
Tuyết Nùng nhìn hắn như tử tù nghe thấy câu "Hạ đao không giết", hỏi: "Có điều thế nào?"
Liễu Tức Phong: "Có điều anh có thể giúp em xin riêng một bản."
Ánh mắt Tuyết Nùng nhìn Liễu Tức Phong đã sùng bái ngang với nhìn Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn: "Thật ạ?"
"Đương nhiên.
Nhưng mà ——"
Lý Kinh Trọc tranh thủ nói tiếp: "Nhưng mà trong đợt thi tiếp theo thành tích của em phải xếp trong top mười."
Tuyết Nùng nhìn Lý Kinh Trọc, lại nhìn Liễu Tức Phong.
Hắn ra vẻ bó tay: "Anh cũng phải nghe cậu ấy."
Lý Kinh Trọc nhủ thầm: Liễu Tức Phong anh biết đóng vai người tốt thật đấy, toàn đẩy vai ác cho tôi.
Tuyết Nùng càu nhàu: "Anh Kinh Trọc giống y như mẹ em, lúc nào cũng treo giải được điểm cao thì mới cho tiền mua váy áo.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Câu Chuyện Phù Sinh
2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.
Nô Lệ Của Anh
4.
Yêu Thầm Bạn Thân Của Anh Trai
=====================================
Liễu Tức Phong ngồi hàng trước nói: "Chú Lý đúng là nghiêm khắc thật."
Tuyết Nùng che miệng cười to, nhìn Lý Kinh Trọc một cái, cũng bắt chước gọi theo: "Chú Lý."
Lý Kinh Trọc trừng Liễu Tức Phong.
Hắn hạ cửa sổ xe, chống khuỷu tay lên bệ cửa vui vẻ xem phong cảnh bên ngoài, giả vờ như nãy giờ mình chưa hề làm gì cả.
Tuyết Nùng và Liễu Tức Phong hàn huyên suốt một đường, còn muốn hắn đề cử sách hay cho mình xem.
Liễu Tức Phong thì muốn học tập cô nàng cách nói chuyện của các nữ sinh, quay qua quay lại một hồi, hai người nói chuyện với nhau đã mang hơi hướng y hệt hai cô bạn đồng trang lứa.
Xe chạy đến vườn trà, đập vào mắt là một vùng mênh mông xanh như ngọc, những đồi trà cao thấp nhấp nhô bao quanh một mảnh hồ lăn tăn gợn sóng.
Tuyết Nùng quen thuộc xuống xe dẫn đường, Liễu Tức Phong đi bên trái che dù cho cô nàng.
Lý Kinh Trọc biến thành phu khuân vác, xách đồ đi bên phải.
Chờ cho Tuyết Nùng đi tìm người tới mở thuyền, Lý Kinh Trọc mới có cơ hội nói với Liễu Tức Phong một câu: "Cô Yên? Anh đúng là không biết xấu hổ nhỉ, còn muốn nghe người ta khen mới vừa lòng.
Nhưng mà làm sao anh biết cô bé thích Dương Liễu Đôi Yên?"
Liễu Tức Phong cười cười: "Thời buổi bây giờ có bao nhiêu cô nữ sinh dám cắt tóc tém sát đầu như thế? Váy áo, giày, túi xách, cả kiểu tóc nữa, hoàn toàn giống với miêu tả lần đầu xuất hiện của nhân vật nữ chính trong《 Điệt vân ký 》, tôi chính tay viết ra đương nhiên phải rõ rồi."
Lý Kinh Trọc nhìn theo bóng dáng Tuyết Nùng, gật gù: "Cũng cuồng thật đấy." Lại nói, "Này, chi bằng về sau anh cứ lấy thân phận Dương Liễu Đôi Yên khích lệ con bé, thỉnh thoảng gửi một bản ký tên, viết vài câu cổ vũ cho nó tập trung thi đại học đi."
Liễu Tức Phong chê: "Cốt truyện quá khuôn sáo.
0 điểm."
Lý Kinh Trọc cãi: "Khuôn sáo nhưng vẫn có ích, hiệu ứng thần tượng còn gì."
Liễu Tức Phong nói: "Không hiệu quả đâu.
Cậu nghĩ thử xem, nếu Dương Liễu Đôi Yên là loại tác giả thường xuyên khích lệ độc giả của mình chăm chỉ học hành đi thi đại học, Tuyết Nùng sẽ hâm mộ cô ta sao? Con bé không thích phong cách đấy đâu."
Lý Kinh Trọc ngẫm lại cũng thấy có lý, lại hỏi: "Thế có cách nào cho con bé tự cố gắng học tập không?"
Liễu Tức Phong trả lời: "Đừng lo lắng.
Thiếu nữ mười bảy và bà lão bảy mươi đều khó thuyết phục ngang nhau."
Lý Kinh Trọc âm thầm trợn trắng mắt: Đám thợ viết các người chỉ vì áp vần biên câu cho xuôi tai mà thứ quái quỷ gì cũng nói ra được.
Liễu Tức Phong nhìn sắc mặt anh, "Tôi chỉ tổng kết chân lý cuộc đời thôi."
"Khó thuyết phục không có nghĩa là không thể thuyết phục." Lý Kinh Trọc nói, "Không phải Liễu Tức Phong anh rành rẽ nhất là chuyện này sao?"
Liễu Tức Phong hỏi lại: "Chuyện gì?"
Lý Kinh Trọc: "Chỉ ba câu đã khiến người ta nghe theo răm rắp."
Liễu Tức Phong nói: "Ngược lại."
Lý Kinh Trọc khó hiểu: "Ngược lại là sao?"
Liễu Tức Phong giải thích: "Không phải người khác nghe lời tôi răm rắp, mà tôi chỉ ra cho bọn họ thấy rốt cuộc họ muốn thứ gì nhất, tôi không thể thay đổi bất kỳ ai cả."
Lý Kinh Trọc nói: "Nhưng tôi đã thay đổi." Anh đứng trước mặt Liễu Tức Phong ngày hôm nay đã không còn giống như trước, "Ngày xưa tôi không thích nói đùa, cũng không tìm thấy niềm vui nào trong cuộc sống."
Liễu Tức Phong nhìn ra tâm tư của anh: "Đó là vì trước kia cậu không hiểu hết bản thân, bây giờ đã hiểu thêm một chút rồi đấy."
Lý Kinh Trọc không tìm được lỗ hổng để phản bác, đành nói: "Loại hiểu biết này chính là một dạng thay đổi."
"Như thế cũng không có nghĩa là tôi thay đổi cậu, là chính cậu tự thay đổi bản thân.
Không có ai trên đời sẽ thay đổi vì người khác cả."
Lý Kinh Trọc không đồng ý: "Nhưng tôi thì có."
"Thôi được rồi." Liễu Tức Phong bật cười, nụ cười kia dường như có thêm chút dung túng cưng chiều, "Cậu có."
Lần đầu tiên Lý Kinh Trọc nhận ra một tia tang thương trên nét mặt Liễu Tức Phong, sau nụ cười kia không biết đã có bao nhiêu từng trải.
Đột nhiên Lý Kinh Trọc nhớ đến Dư Niên, ngữ khí Liễu Tức Phong mang hương vị giống anh ta, hoặc giống với toàn bộ những người từng trải trên đời này, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Thôi được rồi.
Anh bạn nhỏ, tôi không tranh cãi với cậu nữa, lớn lên cậu sẽ hiểu." Lý Kinh Trọc không thích loại ngữ khí này, cũng không thích nụ cười này, anh cảm thấy quá bất bình đẳng.
Dư Niên nói chuyện với anh kiểu đó không sao cả, nhưng Liễu Tức Phong thì không thể xem anh như trẻ con được.
"Anh không định giảng đạo lý gì với tôi đấy chứ hả." Lý Kinh Trọc nói, "Chỉ biết ỷ vào tuổi anh lớn hơn."
"Tôi chỉ nói vu vơ thế thôi, cậu và tôi là hai loại người không giống nhau, không có gì to tát."
Lý Kinh Trọc hỏi tiếp: "Chẳng lẽ anh chưa vì bất kỳ ai mà thay đổi mình sao?" Suy nghĩ của anh dường như bắt được một điểm, "Không phải anh cũng vì một câu nói của bạn mà nuôi tóc dài từ năm mười bốn tuổi à?"
Liễu Tức Phong không trả lời, xoay người sang chỗ khác ra vẻ mình muốn ngắm đồi trà.
Ánh tà dương từ trên cao chiếu xuống, gió núi phiêu đãng lượn lờ.
Một lúc lâu sau Lý Kinh Trọc nói: "Anh không chịu nói với tôi, thì thôi vậy.".
Danh Sách Chương: